Trầm tư một lúc, Thiên Lân trong mắt toát ra chút kinh ngạc, thông qua thăm dò hắn phát hiện, lão già này có luồng khí tức rất quen thuộc. Điều này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn đến trường thương trong tay của lão.
Tân Nguyệt phát hiện được sự khác thường của hắn, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi có phải nghĩ đến điều gì không?
Gật nhè nhẹ, Thiên Lân nói:
- Ngươi thấy trường thương trong tay lão ta không phải có chút lóe mắt sao.
Tân Nguyệt nhìn một lúc, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, đúng là có chút chói mắt, dường như không hợp lắm.
Lão già thấp béo nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Lân, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Xem ra tiểu tử ngươi đang muốn nhớ ra ta là ai.
Thiên Lân lạnh giọng chống đỡ phản bác:
- Với các đầu trọc một nửa, lại thêm thanh trường thương, ngươi cho là còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tân Nguyệt bên cạnh tỉnh ngộ, kinh ngạc nhìn lão già thấp béo nói:
- Thì ra là ngươi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lão già thấp béo cười lớn nói:
- Không sai, chính là ta. Một năm rồi, ta đã sớm trong ngóng ngày này.
- Lão chính là Ngốc Thiên ông, một năm trước ở Thiên Dực phong thiếu chút nữa đã đưa ta vào đất chết.
Câu nay vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Phùng Vân biến hẳn sắc mặt thất kinh la lên:
- Thì ra là lão!
Mạc Ngôn vẻ mặt hơi biến, Ngốc đầu Thiên Ông thực lực quả thật ông đã từng thấy qua, đến nay trong trí nhớ vẫn còn như mới.
Nhưng Mạc Ngôn hơi kỳ quái, Ngốc Thiên Ông một năm trước không phải hình dáng như vậy, sau bây giờ lại biến đổi hoàn toàn, thật ra đã phát sinh chuyện thế nào, lần đó Thiên Lân và Tân Nguyệt sao có thể thoát khỏi bàn tay của lão đây?
Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn hỏi:
- Thiên Lân, lão một năm trước không phải bộ dạng như vậy, vì sao …
Thiên Lân dường như biết được ý nghĩ của ông, cười nói:
- Xem lão bộ dạng như vậy không khó để tưởng tượng một năm trước lão đã tổn thất nặng nề thế nào, đến cả cơ thể huyết nhục cũng bị hủy diệt, vì thế hiện nay mới thay hình đổi dạng nhưng vẫn không bỏ được thói quen của lão.
Ngốc Thiên Ông rất giận, rống lên:
- Im miệng, một năm trước nếu không vì Thiên Đao khách kia, ta sao có thể thành như vậy. Lần này ta quay lại là muốn tìm các ngươi báo thù. Đến đây, lần này ta xem thử ai còn có thể cứu được hai người bọn ngươi.
Câu này hơi cuồng vọng, Công Dương Thiên Tung và Hàn Hạc cùng hừ nhẹ một tiếng, rồi Công Dương Thiên Tung cất tiếng trước:
- Các hạ khi nói tốt nhất là hiểu rõ tình hình trước đã, đây là Băng Nguyên, không phải nơi ngươi giương oai.
Ngốc Thiên Ông nhìn ông ta, ánh mắt hơi lóe lên, chất vấn:
- Ngươi là người nào, khẩu khí cũng không nhỏ.
Công Dương Thiên Tung cười lớn nói:
- Ta là Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung, ngươi nói ta có quản được không?
Ngốc Thiên Ông vẻ mặt thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Thì ra là ngươi, hai người này hẳn là cao nhân của Đằng Long cốc?
Nói rồi ánh mắt nhìn Hàn Hạc và Điền Lỗi, mơ hồ có chút khinh thường.
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của lão, Hàn Hạc lạnh lùng thản nhiên nói:
- Không sai, huynh đệ hai người chúng ta chính là môn hạ Đằng Long cốc, các hạ hẳn là người của Ma Ưng môn gì đó rồi.
Ngốc Thiên Ông đáp:
- Không dám, kẻ hèn chính là Ngốc Ưng của Ma Ưng môn, môn chủ là sư đệ của ta. Lần này đến đây, ta vì sư điệt của ta mà thu hồi công đạo, hơn nữa còn tìm Thiên Lân và Tân Nguyệt hai người kết thúc ân oán. Nếu chư vị nói muốn nhúng tay vào, ta hy vọng các vị tốt nhất là suy xét một chút.
Điền Lỗi hơi giận, quát lên:
- Cuồng vọng. Một năm trước ngươi đả thương đệ tử Tân Nguyệt của Đằng Long cốc ta, chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi hôm nay quay ngược lại tìm đến cửa ta, ngươi quả thật cho Đằng Long cốc ta là dễ bị khinh thường sao?
Né tránh ánh mắt của Điền Lỗi, Ngốc Thiên Ông hừ lạnh nói:
- Đằng Long cốc không dễ chọc vào, Ma Ưng môn ta cũng không phải hạng sợ phiền phức. Chuyện này nếu như ngươi cố ý nhúng tay vào, thế đừng trách ta đã không nể mặt Đằng Long cốc các ngươi. Đến đây, các ngươi ai xông lên trước?
Điền Lỗi cười giận nói:
- Tên trọc cuồng vọng, ta hôm nay phải xem thử ngươi có bản lĩnh gì mà dám giương oai nơi này. Đến đây, thể hiện tuyệt kỹ của mình đi, ta sẽ tiếp đón từng thứ.
Trong khi đang nói, Điền Lỗi hình bóng thoáng động đã xuất hiện cách Ngốc Thiên Ông một trượng.
Hắc Ưng thấy vậy mở miệng nói:
- Sư bá, chuyện này không nên nóng nảy, muốn báo thù chúng ta có thể đổi sang chỗ khác.
Ngốc Thiên Ông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thù hận hủy thân thể huyết nhục, ta làm sao không báo được! Con hãy tránh ra, ta biết chuyện của mình.
Hắc Ưng do dự một lúc, liếc tình hình xung quanh lên tiếng khuyên:
- Sư bá, con thấy …
Ngốc Thiên Ông giận dữ nói:
- Đủ rồi, con cho ta là ngu ngốc sao?
Hắc Ưng né tránh ánh mắt của lão, trong lòng ngầm tức giận nhưng không nói gì thêm.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Điền Lỗi châm chọc:
- Thật là uy phong, tưởng uy danh Ngốc Thiên Ông của ngươi cũng chỉ tạo nên được như vậy mà thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Ngốc Thiên Ông quát lên:
- Chớ nói nhảm, muốn ra tay thì nhanh lên, thu thập ngươi rồi ta còn phải thu thập hai người bọn chúng.
Điền Lỗi cười giận nói:
- Được, cuồng vọng đủ rồi. Ta vài trăm năm nay đây là lần đầu gặp phải. Đến đây, xuất chiêu đi.
Tân Nguyệt nghe vậy thân thể lóe lên xông đến, nhẹ giọng nói:
- Tam sư thúc tổ, chuyện này do đệ tử gây nên, hay để đệ tử kết thúc.
Điền Lỗi cố chấp nói:
- Không cần, hôm nay ta muốn xem thử coi lão già trọc đầu kia có được bản lĩnh bao nhiêu mà dám cuồng vọng đến vậy.
Tân Nguyệt điềm nhiên nói:
- Tam sư thúc tổ hà tất phải chấp nhất với lão làm gì, nếu lão thật sự có bản lĩnh, chút nữa tự nhiên người sẽ có cơ hội ra tay. Nếu như ngay cả đồ tôn mà lão cũng không hơn được thì có đáng giao thủ với người không?
Điền Lỗi hơi chần chừ, dường như thấy Tân Nguyệt nói có lý, nhưng là …
Hàn Hạc hiểu rõ tính tình sư đệ, mở miệng nói:
- Nếu Tân Nguyệt nói vậy rồi, sư đệ sao không ở bên chờ xem thế nào.
Thấy Hàn Hạc đã lên tiếng, Điền Lỗi cũng không cố gắng nữa, nói với Tân Nguyệt:
- Cẩn thận một chút, lão già này không đơn giản.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Sư thúc tổ yên tâm, con biết phải ứng phó thế nào.
Điền Lỗi gật nhẹ, tự động lùi lại, mọi người đều nhìn về Tân Nguyệt và Ngốc Thiên Ông.
Cách đó vài trượng, Thôi Linh Cô và Cơ Tuyết Ny kịch chiến đã lâu mà không có kết quả nên dừng lại, ai nấy quan sát xung quanh bảo trì trạng thái cảnh giác.
Thiên Lân liếc Ngốc Thiên Ông, sau đó nhìn sang Thôi Linh Cô suy nghĩ một lúc, di chuyển đến trước mặt bà ta cười lạnh nói:
- Cùng là ân oán một năm trước, chúng ta chi bằng cùng nhau kết thúc để tránh phiền phức sau này.
Thôi Linh Cô khép hờ hai mắt, không tình nguyện lắm nói:
- Thiên Lân, lúc này đây bốn phía là cường địch, hành động này của ngươi không đủ thông minh.
Thiên Lân cười đáp:
- Ngươi đã trả lời như vậy không phải tỏ ra trong lòng ngươi ưu tư và bất an sao.
Thôi Linh Cô ngầm tức giận, hừ giọng nói:
- Chớ có đắc ý, Thôi Linh Cô ta không phải sợ ngươi. Nếu ngươi cố chấp muốn kết thúc ở đây, ta cũng tùy lúc bồi tiếp.
- Nếu biết có ngày hôm nay, một năm trước ngươi có còn ra tay hay không vậy?
Thôi Linh Cô hừ lạnh nói:
- Vẫn làm. Bởi vì ta là Thôi Linh Cô.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Được, đủ dũng cảm. Bất quá ta nói cho ngươi biết, người tham dự trong trận chiến đấu một năm trước cuối cùng đều phải trả giá rất lớn.
Thôi Linh Cô hừ giọng nói:
- Chỉ dự vào mình ngươi thôi sao?
Thiên Lân ánh mắt lạnh lại, nghiêm chỉnh nói:
- Không sai, chỉ bằng ta thôi! Bây giờ, để cho ngươi bắt đầu. Ra tay đi, cho ngươi một cơ hội để tránh sau này ngươi không phục.
Thôi Linh Cô giận dữ nói:
- Cuồng vọng, tiểu tử ngươi cho mình là ai vậy?
Tuy nói như vậy, Thôi Linh Cô lại sớm gỡ Thôi Mệnh chung xuống, thân thể xoay tròn tại chỗ hóa thành một cột gió di động, khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Thiên Lân.
Bật cười kỳ dị, Thiên Lân chiêu thứ nhất chính là dời đi, thân thể trong quá trình lùi lại chia thành năm, đứng theo vòng tròn vây Thôi Linh Cô vào giữa.
Đồng thời, Thiên Lân giữ nguyên trạng thái này, năm phân thân theo sự di động của Thôi Linh Cô để di động theo, hệt như một cái bóng, thủy chung giữ khoảng cách với bà ta.
Một chiêu rơi vào khoảng không, Thôi Linh Cô lập tức quay lại, tay phải nắm chặt chuông không ngừng lay động phát ra âm thanh kinh hồn đoạt phách để đối phó với Thiên Lân.
Thiên Lân một năm trước đã thấy qua được sự lợi hại của Thôi Mệnh chung, biết sức âm sát đó len lỏi mọi nơi liền bố trí kết giới phòng ngự quanh người, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp để giằng co.
Đối với Thiên Lân, hắn có thể trực tiếp tiến công để sớm bắt lấy Thôi Linh Cô.
Nhưng hắn không làm vậy vì nguyên nhân không ngoài hai mặt.
Thứ nhất, hắn không muốn bộc lộ quá phận thực lực bản thân, thứ hai, hắn muốn hiểu nhiều hơn về Thôi Linh Cô.
Cái này gọi là tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng, Thiên Lân là một người cẩn thận, hắn xem ra cười cợt bất cần đời nhưng thật ra ẩn chứa trí tuệ kinh người, điều này hắn từ nhỏ đã tập thành thói quen.
Một công một thủ truy đuổi mãi lâu.
Thiên Lân và Thôi Linh Cô triển khai trận chiến lâu dài, mà giữa Tân Nguyệt và Ngốc Thiên Ông thì tình hình lại tương phản hoàn toàn.
Bay người lên rút kiếm, Tân Nguyệt ngạo nghễ giữa gió tuyết, vẻ bình thản nhìn Ngốc Thiên Ông, hừ khẽ nói:
- Xin mời, một năm không gặp, chắc ngươi đã không còn chờ được.
Quát giận một tiếng, Ngốc Thiên Ông thân thể béo lùn bắn mình lên, trường thương trong tay múa may, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Nói không sai, ta đã sớm chờ đợi ngày này rồi.
Nhẹ nhàng di động, ánh kiếm trong tay Tân Nguyệt lưu động chuyển dời, làn kiếm dày đặc âm thầm xuất hiện cùng với khí âm lạnh hệt như mưa phùn nghênh đón mũi thương mạnh mẽ của Ngốc Thiên Ông.
Hoa lửa tung tóa trong gió tuyết, tiếng sấm vang rền giữa không trung.
Lần hai người giao chiến tuy chỉ là thử thăm dò nhưng lại thể hiện thực lực phi phàm.
Sau một chiêu, trường thương của Ngốc Thiên Ông quay về, thân thương rung động làm rền vang tiếng sấm chói tai, khi khuếch tán bộc phát một luồng ánh sáng kỳ lạ rực rỡ, chớp mắt đã đến gần trước ngực của Tân Nguyệt.
Hơi kinh ngạc, Tân Nguyệt biến sắc mặt, thân thể đảo lộn giữa không trung nhanh chóng né tránh.
Sau đó, cổ tay Tân Nguyệt đảo chuyển, bóng kiếm liên miên, vài trăm làn kiếm phá không xông đến, theo sự khống chế của nàng vừa chuyển động nhanh chóng vừa thu nhỏ cấp tốc, nhanh chóng ngưng tụ thành ba cột kiếm trắng bạc dài năm trượng xếp theo hình chữ phẩm ở trên đầu của Ngốc Thiên Ông.