- Đây không phải là một con cá, mà là một thứ mang theo hy vọng của đau thương.
Thiên Lân không hiểu nói:
- Câu này nghĩa là sao?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, chớp mắt đã bình thường trở lại, điềm nhiên đáp:
- Không cần phải hỏi nhiều, sau này con sẽ tự biết. Bây giờ, hay là chúng ta nói chuyện khác đi.
Thiên Lân không hiểu, cốc chủ nói đến một nửa, đột nhiên lại chuyển sang chuyện khác, thật ra ông muốn thể hiện chuyện nào đây?
Nghĩ không ra được câu trả lời, Thiên Lân hỏi:
- Nói chuyện nào khác đây?
Triệu Ngọc Thanh liếc hắn, nhẹ giọng nói:
- Con có biết trên vùng Băng Nguyên có một môn phái thần bí chăng?
Thiên Lân kỳ quái hỏi lại:
- Môn phái thần bí? Rất nổi danh phải không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Mẹ con không đề cập qua với con một số môn phái thần bí của Tu Chân giới chăng?
Thiên Lân trả lời:
- Dạ có, nhưng mẹ con trước giờ chưa từng nhắc đến bất kỳ môn phái thần bí nào trên Băng Nguyên. Theo con biết được, Băng Nguyên là một vùng tương đối độc lập, người ở nơi này thưa thớt, không thích hợp cho việc phát triển của Tu Chân giới, vì thế môn phái rất ít.
Khẽ gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con nói tương đối đúng, Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng, không thích hợp cho người thường cư ngụ, nơi này rộng rãi thoải mái nhưng môn phái không nhiều. Cho dù là vậy, Băng Nguyên vẫn tồn tại một tiên phái thần bí. Môn phái này lưu truyền từ thời thượng cổ, đến nay đã được vài ngàn năm rồi.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Môn phái như vậy nhất định rất có danh tiếng, vì sao chưa từng nghe người nào đề cập đến vậy?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Bởi vì môn phái này quá sức thần bí, cho nên rất ít người biết được. Trong ba đại môn phái ở Băng Nguyên, Đằng Long cốc được xem là lâu đời nhất, mà chúng ta cũng chỉ biết được một chút bề ngoài, huống gì những người khác đây?
Thiên Lân hỏi tới:
- Nếu như cốc chủ đã biết, vậy hãy nhanh cho con biết những truyền thuyết có liên quan đến môn phái thần bí đó.
Triệu Ngọc Thanh lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thật ra chuyện này ở Đằng Long cốc cũng chỉ có cốc chủ đời trước mới biết được. Theo ta hiểu, trong trời đất có không ít môn phái thần bí, trong đó nổi danh nhất phải kể đến Thiên Địa huyền môn ở trong Hải vực, chiếm được linh mạch hàng đầu trong chín đại linh mạch của thế gian – Thiên Địa linh mạch. Còn Thiên Tinh linh mạch đứng hàng thứ hai lại bị một tiên phái thần bí – Thiên Ngoại động thiên chiếm cứ lấy. Đời xa xưa truyền lại, Thiên Ngoại Động Thiên ở đỉnh cực Bắc. Đây là tiên phái thần bí nhất của Băng Nguyên.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Thiên Ngoại Động Thiên? Cái tên này hơi kỳ quái, con mới lần đầu được nghe. Nhưng con có một điểm chưa rõ, bí mật này nếu chỉ có các cốc chủ đời trước mới biết được, vì sao lại cho con biết vậy? Con đâu phải môn hạ Đằng Long cốc?
Triệu Ngọc Thanh vẻ phức tạp nhìn hắn, nhỏ giọng:
- Con tuy không phải môn hạ Đằng Long cốc, nhưng đời con biến hóa rất nhiều, đã định sẵn có duyên với rất nhiều chuyện. Đợi đến một ngày nào đó trong tương lai, con nhớ lại ngày hôm nay, con sẽ biết được vì sao ta lại cho con biết những chuyện này. Được rồi, không còn sớm nữa, quay về thôi.
Ánh sáng nhạt lóe lên, thân thể Triệu Ngọc Thanh chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Thiên Lân lẩm bẩm:
- Kỳ quái, cốc chủ vì sao lại luôn thích nói với ta một số chuyện kỳ quái. Lẽ nào ông ấy quả thật có khả năng nhìn thấu được tương lai của ta.
Còn đang nói, quanh người Thiên Lân lóe lên ánh xanh, thoáng cái liền biến mất.
Một khắc sau, Thiên Lân xuất hiện trước Thiên Nữ phong, nhìn Điệp Mộng đứng ở cửa Chức động, kêu lên:
- Mẹ, người đứng ở cửa động làm gì vậy?
Điệp Mộng lẩm bẩm nho nhỏ:
- Mẹ đang nhớ lại những chuyện trước kia.
Thiên Lân đến trước cửa động, cười hỏi:
- Mẹ không phải đang nhớ cha đó chớ, cha cũng đã rất lâu không thấy quay về đây.
Điệp Mộng trừng con một cái, ánh mắt phức tạp nói:
- Đúng thế, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã hai mươi năm rồi.
Thiên Lân cười cười không để ý lời mẹ nói chút nào, ngược lại còn hưng phấn lên tiếng:
- Mẹ, vừa rồi cốc chủ mới cho con biết một chuyện, có một tiên phái thần bí ở trên Băng Nguyên tên là Thiên Ngoại Động Thiên. Mẹ sao từ trước đến giờ chưa từng đề cập đến chuyện này với con?
- Thiên Ngoại Động Ngoại? Đây chỉ là một môn phái trong truyền thuyết, thật ra có tồn tại hay không mẹ không biết được, sao lại đề cập đến nó với con?
Thiên Lân thư thái nói:
- Như vậy cũng khó trách được. Bất quá theo con thấy, cốc chủ dường như hiểu rất rõ môn phái này, như vậy tính ra phải tồn tại.
Điệp Mộng điềm nhiên nói:
- Cái này quan hệ không lớn lắm, con hiểu rõ là được rồi. Còn phía Đằng Long cốc có tin tức nào chăng?
Thiên Lân nói:
- Nghe nói có gần hai trăm nhân sĩ tu đạo đã tiến vào Băng Nguyên, mọi người đều đến vì Phi Long đỉnh gì đó, mục tiêu cùng hướng về Đằng Long cốc. Còn đối với chuyện Băng Tuyết thịnh hội, cũng đã có bắt đầu chuẩn bị rồi. Lần này hẳn phải đặc sắc hơn mười năm trước nhiều.
Điệp Mộng trầm tư một lúc, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lân, thế sự biến đổi nhanh rồi, lần này con phải cẩn thận đối phó.
Hiểu rõ câu nói của Điệp Mộng, Thiên Lân nghiêm mặt đáp:
- Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không khiến mẹ thất vọng!
Điệp Mộng gật nhẹ, ánh mắt nhìn về xa xăm, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Thời khắc này, nàng tựa như đang kêu gọi, lại như đang cầu khẩn, đáng tiếc Thiên Lân lại không hề phát giác được.
Băng Nguyên rộng lớn không khí mỏng manh, gió mạnh hùng hổ kêu gào thét gọi, hoàn cảnh như vậy vô cùng ác liệt, đừng nói người dân bình thường, cho dù người tu đạo tu vi bất phàm cũng khó khăn tiến lên, chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng dưới tình hình khí trời như vậy, phần lớn người tu đạo đều nép mình bay sát đất, trên đầu cuồng phong gió tuyết, tất cả đều hướng về Đằng Long cốc.
Những người này tụm năm tụm ba, hoặc đi một mình, mọi người đồng hành với nhau lại dường như có cảnh giác, giữ mối quan hệ vô cùng phức tạp.
Lúc này, trong gió tuyết đột nhiên có một người mắng to, chỉ nghe âm thanh thô kệch vang lên:
- Quả thật là gặp tà, hết lần này đến lần khác gặp phải không khí quỷ quái như vậy!
Một thanh âm khác cười nhạo:
- Băng Niên quanh năm đều thế, ngươi bản thân không biết thì đừng ở đây làm mất mặt.
Âm thanh thô kệch quát to:
- Tiểu tử nhà ngươi tìm cái chết? Có can đảm thì báo danh đi.
Thanh âm cười nhạo trước đó trả lời:
- Cửu Khúc Nhất Kiếm, Hồn Đoạn Thiên Nhai. Ngươi đợi thế nào đây?
Thanh âm thô kệch hừ giọng nói:
- Có gì đặc biệt hơn người đâu, bất quá chỉ là một môn hạ nhỏ bé của Cửu Khúc môn, lão tử không thèm chấp nhất với ngươi.
Cửu Khúc Nhất Kiếm cười lạnh nói:
- Thật có khẩu khí cuồng vọng, có ngon thì đến đây so tài một chuyến.
Thanh âm thô kệch nói:
- Ngươi còn chưa đủa tàm, lão tử không cao hứng lắm.
Cửu Khúc Nhất Kiếm mỉa mai nói:
- Sợ là khiếp đến chết, không dám ứng chiến thôi.
Trong gió tuyết, một tràng tiếng cười lớn truyền đến, rõ ràng không ít người tu đạo đều muốn xem náo nhiệt.
- Câm miệng! Ai nói lão tử sợ ngươi đây.
Trong tiếng quát to, chỉ thấy hoa tuyết đầy trời đột nhiên tản ra để lộ một hình bóng to cap, không ngờ là một hòa thượng ngoài bốn mươi tuổi.
Hòa thượng này tay cầm một cây Hàng Ma Xử dài cả trượng, toàn thân toát ra vẻ hung hãn, đang giận dữ nhìn về người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng ngoài bốn trượng, trong mắt bắn ra ánh sáng như mắt dã thú.
Người đàn ông bốn mươi tuổi đó toàn thân áo xanh, trong tay cầm một thanh trường kiếm, không hề sợ hãi nhìn hòa thượng, hừ lạnh nói:
- Không ngờ ngươi tai to mặt lớn, còn có vài phân cân lượng. Đến đây, báo danh mau, sau đó mới tranh cao thấp.
Hòa thượng cao to quát lớn:
- Phật gia Thiên Nộ, ngươi đây là tự mình làm ra!
Còn đang nói, Hàng Ma xử trong tay đã múa lên, chớp mắt phát ra vài trăm bóng ảnh cùng với ánh sáng vàng kim chói mắt, rồi lập tức xuất hiện trước ngực của Cửu Khúc Nhất Kiếm hệt như một con báo ánh sáng.
Gầm giận một tiếng, Cửu Khúc Nhất Kiếm quát to:
- Thì ra là ngươi! Đáng ghét!
Cổ tay động liền, trường kiếm ra khỏi vỏ, một chuỗi bóng kiếm liên tục nhảy múa nhanh chóng, tạo thành một màn kiếm trước người, đón lấy Hàng Ma xử của hòa thượng Thiên Nộ.
Lúc này, giữa không trung hào quang lấp lánh. Công kích của hai người chớp mắt đã gặp nhau, bộc phát sấm sét chói tai và hoa lửa đầy trời, càng trở nên sáng tỏ hơn trên vùng Băng Nguyên.
Một chiêu của Thiên Nộ thẳng thắn, nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại có uy lực kinh người, dễ dàng phá hủy được phòng ngự của Cửu Khúc Nhất Kiếm, sức hủy diệt của nó hung hăng đánh vào trên người hắn.
Như vậy, chỉ nghe một tiếng rên, cùng với máu tươi từ không trung chảy xuống, thân thể Cửu Khúc Nhất Kiếm thu thành một vùng hệt như lá khô lay động rợi xuống trong gió tuyết.
Bốn bề, vài chục người quan sát vẻ mặt khác nhau, phần lớn đều lộ vẻ kinh ngạc, khiếp đảm nhìn hòa thượng Thiên Nộ giữa không trung.
- Hôm nay chỉ cho ngươi một giáo huấn, lần tới dám cười nhạo Phật gia thì ngươi cẩn thận cho mạng chó của mình!
Trong tiếng quát to, hòa thượng Thiên Nộ thu Hàng Ma xử lại, không hề quay đầu bay thẳng về phía trước.
Sau đó, những người quan sát tỉnh lại, phần lớn tiếp tục tiến lên, nhưng có ba người lại đứng yên nhìn theo bóng của hòa thượng Thiên Nộ, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ lạ.
Ba người này chia thành ba phương, người thứ nhất tuổi hơn sáu mươi, tướng mạo bình thường toàn thân mặc áo vải, trong tay cầm một ống tẩu, khóe miệng mờ hiện một nụ cười tà dị.
Người thứ hai khoảng ba mươi tám ba mươi chín tuổi, tướng mạo cao lớn đường đường, toàn thân mặt áo lụa, cùng với một cây quạt xương bằng ngọc, khiến người ta cảm thấy phiêu dật.
Người thứ ba hai mươi hai hai mươi ba tuổi, cặp mắt ưng lấp lánh có thần khiến người ta rất khó mà quên được.
Thanh niên này toàn thân áo đen, mang một thanh đao nhỏ, vầng trán hiện rõ sự tự tin, rõ ràng rất là kiêu ngạo.
Đưa mắt nhìn hòa thượng Thiên Nộ đi xa, ba người nhìn nhau làm hiệu. Người trung niên áo gấm nhỏ nhẹ nói:
- Sát Phật Thiên Nộ gần mười năm nay có thể nói là không bàn đến việc thiên hạ, ở vùng Thiên Nam không người nào không biết.
Lão già sáu mươi hút vào một hơi, cười tà dị nói:
- Thiên Nộ tuy mạnh mẽ, đáng tiếc tâm tư đơn giản không đủ để thành sự được.
Người thanh niên áo đen cười lạnh nói:
- Có Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân và Vân Yên cư sĩ ở đây làm sao đến phiên hắn được.
Người trung niên áo gấm Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân cười nói:
- Có Hắc Ưng ngươi ở đây, ta bất quá chỉ đến tụ tập cho thêm phần náo nhiệt.
Người thanh niên áo đen lạnh lùng cao ngạo nói:
- Không cần phải khiêm tốn, mọi người đến đây đều biết được, không cần phải lừa gạt nhau như vậy.
Cầm ống điếu trong tay, Vân Yên cư sĩ cười ha hả nói:
- Nói rất hay, chân nhân trước mặt không đốt hương khói. Lần này đến Băng Nguyên, mọi người đều vì Phi Long đỉnh, cuối cùng hươu chết về tay ai thì phải bằng vào bản lãnh.
Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân nói:
- Chuyện Phi Long đỉnh theo lý phải vô cùng bí mật, nhưng hôm nay lại có nhiều người biết như vậy, hai vị không thấy kỳ quái sao?