- Đi thôi, từ đây đi trung thổ rất xa xăm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Tân Nguyệt và Tử Hàn cười không nói gì, cả hai đồng thời đi theo Hải Mộng Dao chạy thẳng về nhân gian trung thổ.
Sau một phen tìm kiếm không được gì phải quay về, Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Trần Ngọc Loan, Đao Hoàng Lãnh Vân, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết trước sau quay về, không hề gặp bất kỳ tình hình nào cả, điều này khiến cho bọn họ vừa mừng rỡ lại có phần kỳ quái, lẽ nào Băng Nguyên quả thật đã bình thường rồi, không còn nguy hiểm tồn tại nữa? Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Theo tình hình hiện nay nắm được, Thiên Ngô thần tướng chắc đã xuôi Nam rồi, chúng ta phải nhanh chóng ứng phó mới được.
Dao Quang nói:
- Băng Nguyên hiện nay còn có Thiên Tàm lão tổ và U Ảo Vũ Tiên, tuy bọn họ đã khó mà gây nên sóng to gió lớn, nhưng để cho an toàn, chúng ta phải nghĩ cách loại trừ hai mối họa này.
Đao Hoàng Lãnh Vân trả lời:
- Hai người này hành tung bất định, nếu như có ý ẩn núp, chỉ sợ trong nhất thời chúng ta cũng rất khó mà tìm kiếm được.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Với tình hình hiện nay, chúng ta phải phân binh hai đường, một phần lưu lại Băng Nguyên nghĩ cách tiêu diệt Thiên Tàm lão tổ và U Ảo Vũ Tiên, một bộ phận lập tức xuôi Nam, truy tìm Thiên Ngô thần tướng.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Tai ách của Băng Nguyên đã chuyển vào trung thổ, để bảo hộ hòa bình nhân gian, ta đồng ý với cách nhìn của thánh tăng.
Trần Ngọc Loan nhìn Triệu Ngọc Thanh, cất tiếng hỏi:
- Cốc chủ tiền bối, ngài có suy nghĩ như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ quái, trầm ngâm đáp:
- Băng Nguyên lúc này đã không giống như dĩ vãng nữa, phải suy nghĩ cho thiên hạ, mọi người cũng phải quay về thôi, nơi này giao lại cho Đằng Long cốc đi xử lý!
Trần Ngọc Loan chần chừ nói:
- Đằng Long cốc hiện nay nhân số đơn bạc, chi bằng …
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu cắt ngang:
- Thời cực thịnh của Băng Nguyên đã là quá khứ rồi, mọi người cũng phải nghĩ cho thiên hạ, nghĩ cho Thiên Lân.
Trần Ngọc Loan nghe vậy thở dài, chuyển sang chuyện khác:
- Nếu như phân binh hai đường, thế thì chúng ta thương nghị việc an bài nhân thủ mới được.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Không cần phải bàn luận, nơi này giao lại cho chúng ta, thánh tăng theo mọi người cùng về nhân gian.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Thánh tăng tiền bối cũng muốn đi?
Tuyết Sơn thánh tăng thở dài đáp:
- Điều duy nhất mà ta bỏ đi không được chính là Thiện Từ, hắn đi đến nơi nào, ta sẽ theo đến đó.
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Tiền bối không cần lo lắng, Thiện Từ chung quanh có nhiều cao thủ, chắc đệ ấy sẽ không gặp chuyện gì.
Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lắc đầu. Đao Hoàng Lãnh Vân cất tiếng hỏi:
- Chúng ta lúc nào sẽ rời đi đây?
Câu này vừa nói ra, mọi người đều quay lại nhìn Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan, chờ đợi sự trả lời của hai người. Triệu Ngọc Thanh nói:
- Bây giờ cũng nên đi thôi, sớm quay về một chút, chuẩn bị sớm một chút.
Trần Ngọc Loan có phần chần chừ, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau khi suy xét một lúc, lại không nói những điều nghĩ trong lòng ra ngoài miệng.
Tuyết Sơn thánh tăng để ý đến vẻ mặt của Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Thời gian khẩn cấp, chần chừ một chút cũng có thể dẫn đến những đau thương vô tận.
Trần Ngọc Loan nghe vậy chấn động, gật đầu đáp:
- Thánh tăng tiền bối nói rất đúng, chúng ta vậy hãy xuôi Nam ngay thôi.
Dứt lời, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đao Hoàng Lãnh Vân trước sau đứng lên, chào tạm biệt Triệu Ngọc Thanh, Linh Hoa, rồi theo Trần Ngọc Loan, Tuyết Sơn thánh tăng rời khỏi nơi đó.
Để sớm quay về kịp trung thổ, Trần Ngọc Loan chấp nhận đề nghị của Dao Quang, năm người cùng cưỡi Bát Bảo, lợi dụng thuật nhảy vọt qua không gian, chỉ trong chớp mắt đã đến trên không trung của Tu Di sơn.
Lúc này, mặt trời đang chói chang trên đầu, chính là khoảng giờ Mùi, trong Tu Di sơn truyền ra những tiếng sấm sét điếc tai. Điều này khiến cho năm người Trần Ngọc Loan cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nhìn quanh một vòng, Dao Quang kinh hãi thốt lên:
- Nghe thấy tiếng động này khoảng cách khá xa, lẽ nào chính là người của chúng ta đang giao đấu với Thái Huyền Hỏa Quy?
Trần Ngọc Loan nói:
- Phải hay không thì chúng ta cũng phải tìm cho rõ.
Dao Quang không nói thêm lời nào, lệnh cho Bát Bảo nhanh chóng tiến lên, chỉ trong chốc lát đã đến vùng sâu trong Tu Di sơn, ở trong một khe núi hẹp liền phát hiện được Kim Sí Huyết Ảnh, y đang đuổi theo Lục Doanh mãi không tha.
Khẽ quát một tiếng, Trần Ngọc Loan liền gia nhập cuộc chiến, điều này khiến cho Kim Sí Huyết Ảnh cảm thấy quá bất ngờ, khi phát hiện được Bát Bảo cùng với mọi người, y liền nhanh chóng chọn cách bỏ chạy.
Thấy Trần Ngọc Loan xuất hiện, Lục Doanh vẻ mặt nở nụ cười, tiến lên kéo tay của Trần Ngọc Loan, cất tiếng hỏi:
- Các người sao đột nhiên đến đây?
Trần Ngọc Loan kể lại đơn giản một lượt tình hình ở Băng Nguyên, sau đó lên tiếng hỏi:
- Những người khác đâu rồi?
Lục Doanh cười khổ đáp:
- Trước đây chúng ta lầm mưu của Thái Huyền Hỏa Quy, khiến cho nhiều người trọng thương … Ta dẫn dụ Kim Sí Huyết Ảnh đi, tạm thời cũng không biết tình hình những người khác thế nào.
Dao Quang nói:
- Chỉ cần bọn họ ở quanh đây, ta có biện pháp tìm được bọn họ.
Tuyết Sơn thánh tăng bảo:
- Đi thôi, trước tiên tìm được mọi người, sau đó mới thương lượng kế sách ứng phó.
Kêu Lục Doanh lại, một hàng sáu người cưỡi Bát Bảo, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Giờ Thân xế chiều, trong một rừng rậm của Tu Di Sơn, sáu người Trần Ngọc Loan tìm được Lâm Vân Phong, Lâm Y Tuyết, Dương Thiên, Phần Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên, Bắc Phong, Hàn Ngọc Dương bảy người, chỉ duy nhất chưa tìm được Tân Nguyệt. Lúc đó, Lâm Vân Phong, Bắc Phong, Hàn Ngọc Dương ba người do thương thế khá nặng, đang nhắm mắt trị thương. Lâm Y Tuyết, Dương Thiên, Phần Thiên và Phật Thánh Đạo Tiên bốn người canh giữ chung quanh. Thấy mấy người Trần Ngọc Loan đến, những người trong rừng rất bất ngờ, sau khi chào hỏi một phen rồi, hai bên mới bàn luận đến tình hình trước mắt.
Trần Ngọc Loan hỏi liền:
- Tân Nguyệt đâu?
Lâm Y Tuyết vẻ mặt lo lắng đáp:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ một mình dẫn dụ Thái Huyền Hỏa Quy, đến giờ cũng chưa thấy quay về, cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt khẽ biến, vội vàng nói:
- Như vậy không ổn chút nào, chúng ta phải lập tức đi tìm.
Tuyết Sơn thánh tăng an ủi:
- Mọi người không cần phải lo lắng quá, Tân Nguyệt chính là Huyền Nữ chuyển thế, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể hóa hiểm thành an.
Trần Ngọc Loan nói:
- Tin chắc cô ấy sẽ không gặp chuyện gì. Chúng ta trước tiên hãy khảo sát lại tình thế nhân gian hiện nay.
Phần Thiên nói:
- Trước đây liên minh và Dịch viên đã bị địch nhân tập kích, tình hình vô cùng khẩn cấp … Bây giờ Tư Đồ Thần Phong và Hứa Khiết đã lập tức quay về, tình hình nơi đó tạm thời còn chưa biết thế nào.
Dao Quang trả lời:
- Chúng ta lần này quay về thứ nhất chính là vì Thiên Ngô thần tướng, thứ hai chính là vì Thiên Lân. Hiện nay, Thiên Lân dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đi Ngũ Sắc Thiên Vực, tình hình cụ thể thế nào ai cũng không biết đuuợc. Để hỗ trợ Thiên Lân, chúng ta phải lập tức phái người đi tiếp ứng.
Lục Doanh trầm ngâm đáp:
- Theo tình hình hiện nay, hoàn cảnh của chúng ta vô cùng bất lợi, rất khó mà rút thêm người đi để hỗ trợ Thiên Lân.
Phật Thánh Đạo Tiên nói:
- Hiện nay chúng ta đối mặt với khá nhiều địch nhân, ngoại trừ Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh ra, Cửu U và Cửu Hư cũng mơ hồ không rõ chi tiết, rất khó mà tìm kiếm được. Thiên Ngô thần tướng thực lực kinh người, phía Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không biết tình hình thế nào. Những điều này kết hợp lại cùng lúc, muốn đồng thời giải quyết rõ ràng là không được, vì thế chúng ta phải thương nghị cho tốt.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Theo tình hình trước mắt, ta có vài điểm kiến nghị, mọi người thấy có được hay không. Thứ nhất, liên quan đến Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh, chúng ta vẫn tiếp tục theo dõi sát sao, lưu lại một lượng lớn cao thủ tùy lúc đợi lệnh. Thứ hai, đối với tình hình của liên minh và Dịch viên, chúng ta phải phái người quay về, trước tiên ổn định trận cước, tránh bị lo điều này lại mất điều khác. Thứ ba, liên quan đến chuyện Thiên Ngô thần tướng, do bởi thân phận y vẫn chưa xác định, tạm thời để cho Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người đi đối phó, đợi sau khi xác nhận được thân phận rồi mới nghĩ cách xử lý. Thứ tư, chuyện hỗ trợ Thiên Lân, do bởi chúng ta không cách nào tùy tiện tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực, chỉ có thể chờ đợi Mẫu Đơn ra mặt tiếp ứng. Vì thế, chuyện này trước tiên bỏ qua đã, đợi có được tin tức phía đó rồi, mới phái một bộ phận cao thủ đi hỗ trợ bọn họ. Thứ năm, về mặt Cửu U và Cửu Hư, do bọn họ hành tung bất định, chúng ta chỉ có thể dùng tĩnh chế động, đợi nắm vững được tin tức xác thực của bọn họ rồi mới đối phó. Mấy điểm trên đây, mọi người thấy thế nào?
Lục Doanh tán đồng:
- An bài như vậy rất hợp tình hợp lý, ta hoàn toàn tán đồng.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Chuyện thực ra rất đơn giản, quan trọng nhất chính là phương án phối hợp giữa mọi người.
Phật Thánh Đạo Tiên lên tiếng:
- Phân phối nhân sự trước hết phải tính đến an toàn, tiếp đến là có thể ngăn cản được Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam. Hiện nay, chúng ta tổng cộng có mười ba người. Phân phối thế nào thì mọi người đừng ngại phát biểu ý kiến của bản thân mình.
Câu này vừa nói ra, mọi người ào ào đề xuất góc nhìn của bản thân mình, sau một phen bàn luận thương nghị, cuối cùng cũng xác định một danh sách. Mười ba người chia thành hai đường, trong đó bảy người ở lại, sáu người rời đi. Bảy người lưu lại chính là Trần Ngọc Loan, Phật Thánh Đạo Tiên, Lâm Vân Phong, Phần Thiên, Lục Doanh, Hàn Ngọc Dương, Dương Thiên, còn sáu người kia thì chia thành hai nhóm, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết ba người chạy thẳng về Dịch viên, Tuyết Sơn thánh tăng, Đao Hoàng Lãnh Vân, Bắc Phong quay về Trừ Ma liên minh. Đã có chủ ý cụ thể rồi, một đoàn người phân hai đường liền, đám Trần Ngọc Loan, Phật Thánh Đạo Tiên tiếp tục lưu lại ở Tu Di sơn, đặc biệt quan sát động tĩnh của Thái Huyền Hỏa Quy. Sáu người Dao Quang, Bắc Phong kết lại xuôi Nam, đợi thời cơ đến mới quay về chỗ của mình.
Biến cố bất ngờ khiến cho Vũ Điệp, Thiện Từ, Hoàng Thiên, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ sáu người kinh ngạc vô cùng, Lục Nga, Bản Nhất, Liệt Phong, Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện, Ngạc Tây sáu người lại cũng ngạc nhiên, bởi vì thân phận của người mới đến thì bọn họ hoàn toàn không biết được. Bật cười âm hiểm, Hiểu Vân thừa cơ sát na mà Thiện Từ phân thần, xuất hiện bên cạnh ba người vừa mới hiện ra. Lúc này, Bản Nhất và Liệt Phong đột nhiên ý thức được thân phận của người mới đến, đồng thời xuất thủ công kích, mục tiêu lại chính là Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang. Cũng đúng lúc này, trong ba người mới xuất hiện cũng có hai người nhảy phốc về phía Hoàng Thiên, ý đồ muốn cứu thoát Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang. Cứ như vậy, bốn người đồng thời ra tay, mục tiêu giống hệt như nhau, mục đích lại hoàn toàn ngược hẳn.
Một chiêu quyết giết cho được do Liệt Phong và Bản Nhất phất xuất, do bởi người mới đến ngăn cản nên không đạt được mục tiêu cũng là chuyện có thể đoán được, chỉ khiến cho Xà Ma và Xích Ảnh Thiên Lang một chết một bị trọng thương, trong đó Xà Ma số phận may mắn, được người mới đến cứu thoát. Sau một chiêu đó, Liệt Phong và Bản Nhất tiếp tục công kích, Hoàng Thiên cũng gia nhập vào vòng chiến đấu, một lòng muốn tiêu diệt cho được Xà Ma.
Lúc này, mấy người Vũ Điệp, Thiện Từ, Phỉ Vân ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người ở bên cạnh Hiểu Vân, vọt miệng nói:
- Thiên Ngô thần tướng!
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nói ra được thân phận của người mới đến, lại khiến cho những người còn lại trong lòng nổi sóng ba đào.
Lục Nga vẻ mặt biến hẳn, đứng yên bất động nhìn khuôn mặt ở dưới mặt nạ của Thiên Ngô thần tướng, hận không thể nhìn xuyên qua nó được. Bản Nhất, Liệt Phong, Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện, Ngạc Tây ngoại trừ kinh ngạc ra, cũng nghĩ đến thân phận có thể của Thiên Ngô thần tướng, ai nấy đồng thời quay đầu chăm chú nhìn ông, muốn nhìn cho rõ ông ta thật ra có phải là Vô Tâm năm xưa không, cũng chính là có phải phụ thân của Vũ Điệp không.
Thừa dịp mọi người phân thần, Hoành Ảnh và Chu Tước Tinh Quân nhanh chóng lùi lại, mang theo Xà Ma bị trọng thương quay về bên cạnh Thiên Ngô thần tướng, giao chiến giữa hai phe tạm thời dừng lại. Ánh mắt đảo tròn, Thiên Ngô thần tướng tròng mắt băng lạnh quét qua mọi người có mặt ở đó, giọng lạnh lẽo lên tiếng:
- Các ngươi gióng trống khua chiêng tuyên dương chuyện này, đơn giản là muốn dụ ta đến đây, ta làm sao có thể khiến các ngươi thất vọng cho được.
Mọi người nghe vậy trong lòng khổ sở, ai cũng không ngờ được Thiên Ngô thần tướng không ngờ đột nhiên đến đây, điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch trước đây của bọn họ. Nhưng chuyện đã thế này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích mà thôi.
- Nếu như ngươi biết đây là một cái bẫy mà còn dám chạy đến đây, quả thật là rất can đảm.
Thiên Ngô thần tướng hừ giọng đáp:
- Các ngươi không phải hy vọng thế sao?
Liệt Phong cười trả lời:
- Ngươi suy đoán rất đúng, chúng ta chính là dùng một đá ném chết hai chim, so với dự đoán còn dễ dàng hơn.
Thiên Ngô thần tướng hờ hững bảo:
- Như vậy, các ngươi còn chờ thế nào nữa đây?
Mọi người nghe vậy khẽ biến sắc mặt, sau khi đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi, Vũ Điệp liền lên tiếng phá vỡ trầm lặng:
- Thiên Ngô thần tướng để do ta và Thiện Từ, Liệt Phong đối phó, nhiệm vụ của mọi người chính là tiêu diệt bốn người còn lại.
Quý Hoa Kiệt nói:
- Chuyện này không thành vấn đề.
Hoàng Thiên, Bản Nhất, Ngạc Tây, Quý Hoa Kiệt liên thủ xuất kích, mục tiêu chính là Hoành Ảnh, Chu Tước tinh quân, Hiểu Vân và Xà Ma bốn người. Tuyết Hồ chiếu cố cho Tiết Phong đang bị trọng thương, Ngô Viện Viện ở bên quan sát cuộc chiến, Thiện Từ và Liệt Phong nhìn chằm chằm Thiên Ngô thần tướng, Vũ Điệp lại đứng ở bên cạnh mẹ Lục Nga của mình, ngầm trao đổi tin tức.
Chăm chú nhìn Thiện Từ và Liệt Phong, Thiên Ngô thần tướng trong mắt toát ra vài phần cảnh giác, rõ ràng một nam một nữ trước mắt khiến cho y bị áp lực không nhỏ chút nào. Thiện Từ và Liệt Phong hờ hững chống lại, trước khi hiểu rõ được thân phận của Thiên Ngô thần tướng, hai người giữ nguyên thái độ địch bất động ta cũng bất động, chỉ nhằm kiềm chế địch nhân, sáng tạo cơ hội giết địch cho đồng bọn. Lục Nga chăm chú nhìn Thiên Ngô thần tướng, tâm tình phức tạp vô cùng, gương mặt ở dưới tấm mặt nạ đó thì bà nhìn không thấy rõ được, nhưng trong lòng bà lại không khỏi có một sự chờ đợi. Vũ Điệp để ý đến vẻ mặt của mẹ, nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ, phải là ông ấy không?
Lục Nga không đáp, chăm chú nhìn một lúc, mới nhẹ giọng trả lời:
- Hình dáng rất giống, đáng tiếc ánh mắt của ông ta lại không có chút tình cảm, ta cũng rất khó mà phán đoán được, trừ phi lấy tấm mặt nạ của ông ta đi.
Vũ Điệp trầm ngâm nói:
- Chuyện này để con nghĩ biện pháp, mẹ chỉ cần phân biệt thật cẩn thận là được rồi.
Lục Nga u oán hỏi lại:
- Nếu như thật sự là cha con, con dự tính đối mặt thế nào?
Vũ Điệp bật cười cô độc, khổ sở đáp:
- Con sẽ xử lý cho tốt, mẹ không cần lo lắng.
Lục Nga nghe vậy thở dài một tiếng.
Nhìn sang chỗ khác, Vũ Điệp để ý đến cảnh tượng tranh đấu của những người còn lại, tình cảnh rất kịch liệt khiến người ta thấy mà giật mình.
Trước hết, cuộc chiến giữa Quý Hoa Kiệt và Chu Tước tinh quân, hai bên thi triển toàn là pháp quyết cương mãnh, hoàn toàn là lấy cứng đấu cứng, tỉ thí tu vi và thực lực, chiến đấu tàn khốc mà kịch liệt. Tiếp đến, Hoàng Thiên nghênh chiến Hoành Ảnh, tình hình có phần kỳ lạ. Hoành Ảnh là một sát thủ nên thiện nghệ thuật vật lộn và ẩn thân, gặp phải Hoàng Thiên kiêm đủ pháp quyết chính tà, hai bên đều có ưu thế của riêng mình, cùng thi triển sở học của mình, khiến người xem hoa cả mắt. Thứ ba, Bản Nhất và Phỉ Vân liên thủ đối phó với Hiểu Vân, hai người đều tinh thông pháp quyết Phật môn, nên liên thủ phối hợp ăn ý, có được hiệu quả ức chế sự phát huy thực lực của Hiểu Vân, vững vàng khống chế được đại cuộc. Còn đối với Ngạc Tây, ông một mình nghênh chiến Xà Ma sắp chết, cơ hồ không có chút khó khăn, chỉ trong vòng chưa đến năm chiêu đã đẩy Xà Ma đi đến chỗ tử vong, kết thúc trận chiến đấu này. Sau đó, Ngạc Tây đến bên cạnh Hoàng Thiên, hỗ trợ y đối phó với Hoành Ảnh, điều này khiến cho áp lực Hoàng Thiên chịu giảm mạnh, bắt đầu tổ chức phản kích hữu hiệu.
Một mình đấu hai, Hoành Ảnh áp lực tăng mạnh. Nhưng mà hiện thực như vậy, y căn bản không có chọn lựa, chỉ có thể lòng đầy hận thù triển khai công kích sắc bén nhất. Trong lúc đó, Hoành Ảnh lợi dụng thuật không gian đi lại như chỗ không người của mình, hữu hiệu đánh trọng thương Ngạc Tây. Hoàng Thiên thấy tình hình như vậy, lập tức thi triển Ma vực Tâm Dục Vô Ngân, dùng tinh thần dị lực làm vũ khí triển khai công kích. Do tinh thần dị lực không chỗ nào không vào được, rất khó mà phòng ngự, Hoành Ảnh tuy tận hết toàn lực nhưng vẫn không thoát khỏi được công kích đáng sợ này, bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy thực lực bản thân. Nắm lấy cơ hội này, Hoàng Thiên lợi dụng ưu điểm vô số của pháp quyết bản thân, cuối cùng ép Hoành Ảnh phải hiện thân, Ngạc Tây cũng không quản đến thương thế của mình, triển khai công kích mãnh liệt, phối hợp với tiến công của Hoàng Thiên, hạn chế hiệu quả khu vực hoạt động của Hoành Ảnh. Đến lúc này, Hoàng Thiên và Ngạc Tây chiếm được ưu thế, Hoành Ảnh rơi vào cục diện bất lợi.
Luận về thực lực, Hoành Ảnh không bằng Chu Tước tinh quân, nhưng y lại tinh thông thuật vật lộn và chuyển dời không gian. Hơn nữa, là một sát thủ, Hoành Ảnh có được sự tàn nhẫn từ trong xương tủy, để đạt mục đích thì có thể không tiếc gì cả. Hiện nay, Hoành Ảnh rơi vào trong cảnh khốn khó, tâm thần căng thẳng, sau khi phản kích liên tục mà không đạt hiệu quả, trong lòng nảy sinh ý tưởng gạch ngọc cùng tan. Phân tích qua tình cảnh của bản thân, Hoành Ảnh chọn mục tiêu nhắm vào Hoàng Thiên, đợi sau khi đã chuẩn bị tốt đẹp rồi, đột nhiên phát động một chiêu tấn công mãnh liệt. Hoành Ảnh cố chịu đựng những thế công sắc bén mà địch nhân tác dụng lên thân thể mình, cả người hóa thành một chùm lưỡi đao ánh sáng mang theo tình cảm cừu hận nồng đậm vô cùng, lập tức ép gần hơn nữa còn đâm xuyên qua thân thể của Hoàng Thiên.
Trong tình trạng tức giận vô cùng lại né tránh không kịp, Hoàng Thiên thi triển Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực. Như vậy, khi Hoành Ảnh đâm xuyên qua thân thể của Hoàng Thiên, không thể nào né không tiếp xúc đến Hóa Hồn đại pháp, sức ăn mòn âm độc đáng sợ của nó khiến cho thương thế của Hoành Ảnh nghiêm trọng vô cùng. Rên lên một tiếng, Hoàng Thiên ngã tới trước, Ngạc Tây kịp thời xuất hiện, tay trái phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể Hoàng Thiên, tay phải đánh ra một chưởng từ xa đập trúng vào lưng của Hoành Ảnh, lập tức đánh bay y ra xa.
Một chiêu thành công, Ngạc Tây thừa thắng truy kích, hai tay múa chưởng đánh ra như mưa, những bóng chưởng liên tục không ngừng lớp lớp tiếp nối nhau, ánh sáng đỏ rực như nước thủy triều hội tụ, hết chưởng này đến chưởng khác đánh trúng vào người Hoành Ảnh, cuối cùng phá hủy thân thể của y. Gầm giận một tiếng, Hoành Ảnh bắn ngược quay về, người hệt như bóng ma ập đến, chớp mắt đã đâm xuyên qua trái tim của Ngạc Tây, khiến ông rơi thẳng từ trên không gian xuống. Lúc này, Hoàng Thiên đã lấy được một hơi thở, sau khi hiểu được tình hình của Hoành Ảnh rồi, tập trung toàn bộ sức mạnh cả đời phát động một chiêu cực mạnh. Để tiêu diệt địch nhân, Hoàng Thiên đồng thời thi triển pháp quyết chính tà, lợi dụng sức mạnh chính tà có đặc điểm bài xích lẫn nhau, hình thành một khu vực nổ tung có tính hủy diệt, lập tức tiêu diệt được nguyên thần của Hoành Ảnh. Vào thời khắc trước khi chết, Hoành Ảnh dường như có biết được, miệng phát xuất tiếng gào thét không cam lòng, y năm xưa hùng tâm tráng trí, thời khắc này mới hiểu rõ bản thân vốn dĩ là không đủ sức như vậy, đáng tiếc mọi thứ đều đã qua rồi.
Cái chết của Hoành Ảnh khiến Hiểu Vân trong lòng bị áp lực rất to lớn, vốn dĩ, cô ta cho rằng khi mấy người Thiên Ngô thần tướng và Hoành Ảnh đến có thể hóa giải được trận nguy cơ này. Nhưng hiện tại, sự thực lại hoàn toàn không phải như vậy, điều này làm sao không khiến cho cô ta cảm thấy lo lắng được? Phát hiện được biến hóa của Hiểu Vân, Phỉ Vân gia tăng mạnh thế công, Long Văn Kim Địch phát xuất ra ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn phần lớn sức chú ý của Hiểu Vân. Bản Nhất phát động đánh lén, thừa lúc Hiểu Vân bị phân thân, một chưởng ấn vào trên lưng của Hiểu Vân, lập tức chấn đứt kinh mạch toàn thân của cô ta, khiến cô ta mất đi năng lực hành động. Rống to một tiếng, Hiểu Vân trong lòng đầy hận thù, trong tình trạng cơ thể bị hoại tử, liền chọn lựa hủy diệt cơ thể huyết nhục để đổi lấy một phần thực lực. Chỉ nghe một âm thanh to lớn vang lên, thân thể Hiểu Vân hóa thành mưa máu đầy trời, nguyên thần hư ảo như bóng quỷ chụp thẳng đến Phỉ Vân. Khẽ quát một tiếng, Phỉ Vân toàn lực thúc động Long Văn Kim Địch, sức mạnh cực thánh của nó tạo thành một tấm lưới lập tức trùm lấy nguyên thần của Hiểu Vân. Lúc này, Bản Nhất nhanh chóng ập đến, Như Ý Kim Hoàn trong tay bay ra, lập tức đánh nát nguyên thần của Hiểu Vân, kết thúc trận chiến đấu này. Như vậy, toàn trường thì chỉ còn lại Quý Hoa Kiệt và Chu Tước tinh quân vẫn tiếp tục trận chiến đấu sinh tử.
Liên tục tổn thất mất ba thủ hạ, Thiên Ngô thần tướng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không biết y là máu lạnh vô tình hay y đối với những thủ hạ này vốn dĩ không hề có chút tình cảm nào cả. Lục Nga lưu ý đến phản ứng của Thiên Ngô thần tướng, thấy y vẫn bất động, trong lòng rất khiếp sợ, lập tức kéo Vũ Điệp đến bên cạnh Thiện Từ, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Thiên Ngô thần tướng, cất tiếng hỏi:
- Đây chính là thái độ của ngươi đối với những người bên mình sao?
Thiên Ngô thần tướng cười lạnh đáp:
- Mạnh được yếu thua, người thích hợp mới tồn tại. Nhiệm vụ của bọn họ được định sẵn bọn họ phải đối mặt với tất cả mọi thứ.
Lục Nga có phần lạnh lòng, hỏi tiếp:
- Ngươi đối với bọn họ như vậy, ai tình nguyện nghe theo lệnh ngươi mà bán mạng?
Thiên Ngô thần tướng hừ giọng đáp:
- Thái độ như vậy của ta, không phải hợp với ý muốn trong lòng của các ngươi sao?
Lục Nga nghe vậy ngầm thở dài, đổi sang vấn đề khác:
- Sư phụ của ngươi dạy dỗ ngươi vậy sao?
Thiên Ngô thần tướng sửng mình một chốc, dường như chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người đề cập đến vấn đề này, nhất thời không cách nào trả lời được. Nhớ lại thật cẩn thận, trong não của Thiên Ngô thần tướng toàn là sương mù cuồn cuộn, hai chữ sư phụ đối với y rất là xa lạ, phảng phất trời sinh y ra không có được sư phụ, thế thì một thân bản lĩnh của y học được từ nơi nào đây? Thấy mâu thuẫn, Thiên Ngô thần tướng chìm vào trầm tư, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hề có bất kỳ ký ức nào cả, thật ra chuyện này là thế nào đây?
Thời khắc này, Thiên Ngô thần tướng đột nhiên có hứng thú với quá khứ của bản thân mình, thật ra y trước đây đã trải qua những điều thế nào, vì sao không hề có chút ấn tượng nào cả? Trong lúc suy tư, Thiên Ngô thần tướng thấy đầu óc của mình như chướng lên, một tình cảm không biết rõ ràng ngăn cản y tiếp tục nhớ lại những chuyện trước đây. Lục Nga để ý đến vẻ mặt của Thiên Ngô thần tướng, thấy trong mắt y toát ra vẻ mờ mịt mơ hồ, trong lòng Lục Nga liền có mong chờ rất mạnh mẽ, người đàn ông mang mặt nạ trước mắt mình đây có phải là người mà bản thân tương tư thầm nhớ không? Nếu như là người đó, thế thì chết đi sống lại thế nào? Nếu không phải, thế thì y là ai đây?
Thấy Thiên Ngô thần tướng không nói gì cả, Liệt Phong nêu lên một vấn đề.
- Người này ánh mắt băng lạnh, không chút tình cảm, xem ra không phải trời sinh như vậy, ngược lại giống như chịu một loại kích thích nào đó, hoặc là bị người ta xóa đi ký ức, vì thế mới coi thường tất cả mọi thứ xung quanh. Nếu quả thật tình hình như vậy, ông ta tất nhiên bị người khống chế, sống cũng chỉ là một bù nhìn mà thôi.
Thiện Từ trầm giọng nói:
- Theo vài lần đã thấy trước đây, ông ta lạnh lẽo vô cùng, rất khác biệt với những người khác, phỏng chừng rất có khả năng bị Ngũ Sắc Thần Vương khống chế mất. Nhưng mà chuyện này không cách gì chứng thực được, cho nên ông ta rốt cuộc là bản tính trời sinh như vậy, hay là bị người khống chế, chúng ta ai cũng không dám khẳng định được.
Vũ Điệp vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như ông ta bị Thần Vương xóa đi ký ức mới biến thành ra như vậy, thế thì chúng ta phải nghĩ cách khiến ông ta khôi phục lại thần trí.
Liệt Phong cau mày nói:
- Thiên Ngô thần tướng thực lực kinh người, nếu như thật sự có người xóa đi ký ức của ông ta, bản lĩnh của người đó chắc chắn càng cao minh hơn. Chúng ta muốn khôi phục lại ký ức của Thiên Ngô thần tướng thì cần phải giải mở được phong ấn ký ức mà người đó đã lưu lại trong não của ông ta, như vậy ông ta mới có khả năng nhớ lại những chuyện trong dĩ vãng. Đương nhiên, căn bản Thiên Ngô thần tướng phải là người mà chúng ta muốn tìm.
Lục Nga lên tiếng:
- Muốn xác nhận thân phận của ông ta, thì phải lấy đi cho được mặt nạ của ông ta, nếu không thì ta cũng không thể nào khẳng định được.
Thiện Từ nói:
- Muốn lấy được mặt nạ của ông ta thì phải động thủ mối được, với tình thế hiện nay, chúng ta có thể ...
Còn đang nói, Thiện Từ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía chân trời.
Cũng đúng lúc đó, tất cả mọi người có mặt ở đó kể cả Thiên Ngô thần tướng đều cùng nhau quay lại, nhìn về phía Quý Hoa Kiệt đang giao chiến với Chu Tước tinh quân. Té ra, lúc này giao chiến giữa hai người đã đến mức cuối cùng, một chiêu sống chết mới phát động vào lúc này. Giữa không trung, Chu Tước tinh quân toàn thân vây phủ lửa đỏ khí thế bức người, phía sau có một con chim lửa khổng lồ hệt như phượng hoàng đang giương cánh vẫy lên, phát ra khí thế kinh trời động đất, chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, trong mắt Chu Tước tinh quân đầy cừu hận, để tiêu diệt cường địch, ông ta đã không tiếc gì hết đốt cháy cả thân thể mình, dùng việc này để thu được sức mạnh to lớn hơn, chỉ muốn đánh một chiêu lấy mạng.
Quý Hoa Kiệt hai tay giơ cao, trường kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn, toàn thân lấp lánh ánh sáng không ngừng, phát xuất một luồng sức mạnh kỳ lạ hấp thu sức lực của vạn vật trời đất. Thời khắc đó, tầng tầng linh khí từ trên trời giáng xuống, từ dưới đất dâng lên, tiến vào trong thân thể hắn từ khắp tứ chi, khiến hắn toàn thân ánh tím hội tụ, khí thế mạnh mẽ ép cho sương mù quanh năm không tan trên đỉnh Thiên Trượng phong phải nhanh chóng rã nát, mặt trời rọi chiếu xuống thân thể của hắn. Đồng thời, trường kiếm trên đầu của Quý Hoa Kiệt tự động bay lượn, sau khi hấp thu đủ linh khí mạnh mẽ rồi, hóa thành một con rồng ánh sáng gào thét trừng mắt lên trời cao. Trên trời, con rồng ánh sáng khổng lồ đảo chuyển ập đến, trong quá trình hạ xuống thì xoay tròn rất nhanh, hình thành một cột sáng rực rỡ, hơn nữa còn dần dần ngưng tụ thành một cây kiếm ánh sáng đỏ rực trong suốt đâm thẳng đến Chu Tước tinh quân.
Đối mặt với thế công như vậy, Chu Tước tinh quân không hề né tránh, cơ thể huyết nhục của y giờ này đã cháy hết hoàn toàn, dung hợp thành một thể với con chim lửa khổng lồ sau lưng, đúng lúc Quý Hoa Kiệt tiến công thì y cũng phát xuất một chiêu cực mạnh. Bầu trời hoa lửa tứ tán, tiếng sấm điếc tai. Con chim lửa khổng lồ chụp thẳng xuống, trong quá trình tiến lên dần dần thu nhỏ đồng thời còn biến hóa, cuối cùng hình thành một mũi tên ánh sáng màu tím rực rỡ bắn thẳng đến Quý Hoa Kiệt.
Một âm thanh khổng lồ vang lên, cây kiếm ánh sáng và mũi tên ánh sáng đập vào nhau, hai luồng sức mạnh sắc bén không thể phá vỡ tập trung một điểm, lập tức phát nổ hủy diệt. Đó là một quá trình xảy ra liên tục, theo sức mạnh liên tục dồn vào của cây kiếm ánh sáng và mũi tên ánh sáng, vụ nổ cứ mãi kéo dài, mãi đến khi hai luồng sức mạnh cuối cùng tiêu hao hết, vụ nổ đáng sợ đã bao trùm phương viên lên đến vài dặm, ép cho những người đang quan sát phải ào ào né tránh hoặc phòng ngự.
- Sư huynh ...
Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng nổ tung đáng sợ như vậy, Ngô Viện Viện phát ra tiếng hô lo lắng.
Phỉ Vân an ủi:
- Không nên lo lắng, sư huynh của cô nương sẽ không sao đâu.
Ngô Viện Viện lắc đầu không đáp, mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn vào trung tâm vụ nổ, tìm kiếm hình bóng của Quý Hoa Kiệt. Chốc lát sau, vụ nổ dần dần êm ắng đi, giữa sương mù bay ra một bóng hình, vừa hay được Bản Nhất đang đến gần đỡ lấy mang về.
Nhìn vẻ mặt Quý Hoa Kiệt tái nhợt, khóe miệng tươm máu, Ngô Viện Viện đau lòng khiến nước mắt chảy ròng ròng, đỡ lấy thân thể của Quý Hoa Kiệt ôm chặt vào trong lòng, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Sư huynh ... đừng sợ ... Muội sẽ chờ đợi huynh.
Quý Hoa Kiệt rõ ràng nghe được những lời nói của Ngô Viện Viện, nhẹ nhàng đáp:
- Chớ có lo lắng, thương tích này chỉ sau vài ngày sẽ không còn gì đâu.
Quý Hoa Kiệt nghe vậy bật cười, có phần khổ sở lại có phần cảm thấy an ủi, Ngô Viện Viện nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi.
Thiện Từ thôi không nhìn nữa, chăm chú quan sát Thiên Ngô thần tướng, trầm giọng nói:
- Chu Tước tinh quân đã chết rồi, hiện nay chỉ còn lại một mình ngươi, ta khuyên ngươi hay là hãy bó tay chịu trói, tránh phải lãng phí sức lực.
Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh đáp:
- Hắn tuy đã chết, nhưng trận chiến này còn chưa kết thúc. Chỉ cần ta giết sạch các ngươi, thắng lợi vẫn thuộc về chúng ta.
Liệt Phong hỏi lại:
- Ngươi rõ ràng biết những người bên mình sẽ chết, vì sao lại không hề ra tay cứu họ?
Thiên Ngô thần tướng hờ hững đáp lại:
- Đây chính là sứ mạng của bọn họ, chết chỉ là một loại vinh dự. Ta tuy không cứu bọn họ, chính là không muốn bị bọn họ liên lụy, để tránh ảnh hưởng đến phát huy của ta.
Liệt Phong không hiểu, nghi hoặc nói:
- Nếu như ngươi thấy một mình vô địch, hà tất phải mang theo bọn họ đến đây chịu chết làm gì?
Thiên Ngô thần tướng cười lạnh đáp:
- Ta làm như vậy không phải hợp với ý của các ngươi sao? Các ngươi không phải muốn một mẻ lưới hết cá sao?
Liệt Phong trả lời:
- Chúng ta quả thực có suy nghĩ như vậy, nhưng là địch nhân, cách làm của ngươi khiến người ta không hiểu được, có lẽ ngươi quá sức tự phụ, cũng có lẽ ngươi quá sức vô tình. Cách làm như vậy ngu xuẩn vô cùng, phỏng chừng ngoài ngươi ra cũng không có người nào lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Thiên Ngô thần tướng hừ giọng đáp:
- Thân là thủ hạ trung thực nhất của Thần Vương, nhiệm vụ vĩnh viễn được xếp hàng đầu. Mục đích của ta đến nhân gian, hoàn toàn không phải muốn tiêu diệt các ngươi, mà chính là hấp dẫn sức chú ý của các ngươi, phân tán lòng phòng bị của các ngươi với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Ngươi làm như vậy, chỉ sẽ tăng thêm lòng phòng bị của chúng ta đối với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Thiên Ngô thần tướng cười lạnh nói:
- Các ngươi vẫn luôn đặt trọng tâm của các ngươi lên ta, có từng đi tìm hiểu những chuyện liên quan đến Ngũ Sắc Thiên Vực không?
Câu này vừa nói ra, mọi người câm nín. Suy nghĩ cẩn thận, quả thực đúng như lời nói của Thiên Ngô thần tướng. Nhân gian đều tập trung sự chú ý lên Thiên Ngô thần tướng, ngay cả Hoành Ảnh và Hiểu Vân tiến vào nhân gian cũng không biết gì cả, đừng nói đến những chuyện liên quan đến Ngũ Sắc Thiên Vực.
Thiện Từ cất tiếng hỏi:
- Ngươi đi thẳng vào vấn đề như vậy, không sợ chúng ta sẽ đưa ra được kế sách ứng phó tương ứng?
Thiên Ngô thần tướng lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Ta dám nói với các ngươi, bởi vì ta muốn giết sạch các ngươi.
Lời còn vang bên tai, Thiên Ngô thần tướng đột nhiên bắn mình lên, hai tay giơ cao quá đầu.
Lục Nga thấy vậy, lớn giọng nói:
- Cẩn thận, không được để cho ông ta có cơ hội thi triển pháp quyết Hắc Ám.
Liệt Phong và Thiện Từ nghe vậy tung mình lên, hai người tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ép gần đến Thiên Ngô thần tướng, phát động công kích mãnh liệt. Thân là con gái duy nhất của Yêu Hoàng Liệt Thiên, Liệt Phong vừa mới ra đời đã kế thừa được sức mạnh thần bí của Bá Hoàng quyết, Thái Ất Bất Diệt pháp quyết của nàng ta tự nhiên mà hoàn thành, mặc dù còn chưa đạt đến trạng thái cực đỉnh, nhưng đối với người tu đạo tầm thường, thực lực Liệt Phong rất mạnh mẽ, cũng đủ sức khiến người ta vừa thấy phải tắc lưỡi hít hà. Lúc này, công kích của Liệt Phong đã dùng quyền để làm chủ đạo, quyền phong nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng khinh linh, nhưng thực tế lại có uy lực kinh người, từng đạo từng luồng hệt như sấm sét kinh trời, tản ra bên người của Thiên Ngô thần tướng, tạo thành uy hiếp rất to lớn cho ông ta.
Tiến công của Thiện Từ khác với Liệt Phong, hắn dùng thần kiếm làm vũ khí, kiếm quyết cửa Phật xen lẫn vào Vô Cực bát thức, phối hợp với thế công của Liệt Phong nhanh chóng áp chế được Thiên Ngô thần tướng, ép cho ông ta không cách nào thi triển được pháp quyết Hắc Ám.
Đối mặt với tình hình này, Thiên Ngô thần tướng bị ép phải phòng ngự, hơn nữa còn thi triển kiếm quyết sắc bén để chống lại công kích của Liệt Phong và Thiện Từ.
Lục Nga thân thể chấn động, lập tức nắm lấy tay của Vũ Điệp, có phần hơi kích động nói:
- Đó chính là Thiên Kiếm Cửu Quyết, quả thực là Thiên Kiếm Cửu Quyết.
Vũ Điệp hiểu được tâm tình của mẹ, an ủi:
- Không nên kích động, con đi hỗ trợ mấy người Thiện Từ nghĩ cách lấy đi tấm mặt nạ của Thiên Ngô thần tướng, để tiện xác nhận thân phận của ông ta.
Lục Nga dặn dò:
- Cẩn thận một chút, nếu như ông ta ... quả thực ... quả thực là cha ... của con... con chớ đả thương ... đả thương ... ông ấy.
Vũ Điệp vật đầu đáp:
- Mẹ cứ yên tâm, con biết phải làm thế nào.
Dời ánh mắt đi, Vũ Điệp ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Thiên Ngô thần tướng một thoáng chốc, sau đó, lóe lên liền đến bên cạnh Liệt Phong, nhỏ giọng nói:
- Ta cần một cơ hội, muội phải giúp ta tạm thời khống chế phạm vi hoạt động của ông ta, để tiện cho ta đến gần lấy đi mặt nạ của ông ta.
Liệt Phong trầm tư một chốc, gật đầu đáp:
- Được, muội nghĩ cách đóng băng thân thể của ông ta, nhưng lại chỉ có thể duy trì trong một khoảnh khắc rất ngắn, tỷ phải tranh thủ cho được.
Vũ Điệp gật đầu nói:
- Hiểu rõ, bắt đầu đi!
Dứt lời, Vũ Điệp liền phát động công kích, thay thế cho Liệt Phong.
Để ý đến tình hình giữa Thiện Từ và Vũ Điệp, Liệt Phong âm thầm đến trên đầu của Thiên Ngô thần tướng, thừa cơ Thiên Ngô thần tướng không cách nào phân tâm để ý đến, nàng liền thi triển Thái Ất Bất Diệt quyết. Trên bầu trời, ánh sáng hội tụ, ánh sáng bảy màu vây phủ quanh người của Liệt Phong, hình thành một khu vực ánh sáng rực rỡ chói chang, bao trùm cả khu vực Thiên Trượng phong vào trong đó.
Phát hiện được cử động của Liệt Phong, Thiên Ngô thần tướng lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng tăng cường sức mạnh phản kích, ý đồ muốn ép Thiện Từ và Vũ Điệp lùi lại, tiện cho việc thoát khỏi phạm vi công kích của Liệt Phong.
Đối với tâm tư của Thiên Ngô thần tướng, Thiện Từ và Vũ Điệp đã rõ trong lòng, cả hai đồng thời tăng cường sức mạnh công kích, Vô Cực bát thức phối hợp với Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, mạnh mẽ áp chế được Thiên Kiếm Cửu Quyết của Thiên Ngô thần tướng.
Đối mặt với tình hình này, Thiên Ngô thần tướng vừa tức vừa gấp, miệng gào thét không thôi, bắt đầu toàn lực phản kích.
Liệt Phong dùng Thái Ất Bật Diệt quyết làm căn bản, mạnh mẽ ngưng đọng khu vực có Thiên Ngô thần tướng, hình thành một kết giới siêu nặng, khiến cho hành động của ông ta bị ngăn trở, thân pháp bị hạn chế, hệt như bị Thái Sơn đè xuống, lưng chịu áp lực cực nặng.
Thời khắc đó, Thiên Ngô thần tướng đột nhiên hiểu được dụng ý của Liệt Phong, trong lòng nảy sinh cảm giác bài xích cực mạnh, cả người rống to điên cuồng gắng sức phản kích, ý đồ tránh thoát khỏi hạn chế của Liệt Phong.
Thừa cơ hội này, Thiện Từ phát động thế công sắc bén, thần kiếm trong tay lóe lên ập đến, cùng với ánh sáng rực rỡ, bắn thẳng đến vị trí trái tim của Thiên Ngô thần tướng.
Phát hiện được nguy hiểm, Thiên Ngô thần tướng không dám chần chừ, lập tức bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự trước ngực để ngăn cản một chiêu này của Thiện Từ.
Vũ Điệp thấy tình hình như vậy, biết thời cơ đã đến, cả người lóe lên ập đến, chỉ trong chốc lát đã vượt qua được cự ly vài trượng, xuất hiện trước mặt của Thiên Ngô thần tướng, tay phải phất lên giữa không trung, một làn kiếm sắc bén đột ngột hiện ra, dùng tốc độ nhanh đến kinh người, thoáng cái đã đánh nát tấm mặt nạ của Thiên Ngô thần tướng.
Khi đó, Thiên Ngô thần tướng đã cảnh giác rồi, bất đắc dĩ sức chú ý tập trung trên một kiếm của Thiện Từ, không kịp ngăn cản tiến công của Vũ Điệp, cuối cùng tấm mặt nạ vang lên một tiếng liền vỡ nát, để lộ bản mặt vốn có của ông ta.
Một chiêu thành công, Vũ Điệp nhanh chóng thối lui. Thiện Từ và Liệt Phong cũng dừng tiến công, vừa đánh giá dung mạo của Thiên Ngô thần tướng, vừa để ý đến động thái của Lục Nga.
Bên ngoài, những người quan sát chăm chú nhìn bộ dạng của Thiên Ngô thần tướng, phát hiện bản mặt dưới tấm mặt nạ có vẻ hơi tái nhợt, nhưng lại vô cùng anh tuấn, có một vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo mà cương nghị.
Lục Nga chăm chú nhìn người trước mắt, khi thấy rõ được dung mạo của đối phương rồi, thân thể đột nhiên chấn động, miệng phát ra một tiếng la thất thanh.
Cũng đúng lúc đó, vẻ mặt Bản Nhất cũng lộ sự kinh hãi, bật thốt lên:
- Vô Tâm, quả thật chính là Vô Tâm.
Vũ Điệp nghe vậy chấn động thân thể, đưa mắt nhìn lại mẹ Lục Nga, cất tiếng hỏi: