Từ khi Thái Huyền Hỏa Quy ra đời đến nay, trên Băng Nguyên đã gây nên bão tuyết, chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, những sông băng núi băng chằng chịt đầy cảm hứng ngày xưa đã trở thành bình địa, băng lạnh đã đông kết vài ngàn năm cũng bắt đầu tan chảy, một lượng lớn tuyết tan chảy đã tụ lại thành vô số dòng nước, tạo thành một bức tranh thủy mặc thật kỳ dị trên Băng Nguyên rộng lớn. Ở chỗ mà Thái Huyền Hỏa Quy đã từng bị phong ấn, cái hồ nước đang dần dần to lên, tám con sông băng ngày đêm không ngừng chảy nước do tuyết tan vào trong đó, khiến cho hồ nước vốn dĩ vô cùng chói mắt càng thêm khổng lồ hơn.
Lơ lửng giữa không trung, Xà Thần ở ngay trên không trung của hồ nước, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn mặt hồ, hệt như đang trầm ngâm, lại như đang quan sát. Bên cạnh Xà Thần, hai thị nữ một trái một phải đang đứng yên bất động. Thị nữ Tiểu Ngọc vẻ mặt mơ hồ, hồ nước này cô ta đã từng nhìn suốt cả hai ngày, ngoại trừ việc mặt hồ khuếch đại không ít ra, căn bản không nhìn thấy bất kỳ điều huyền diệu nào, tại sao chủ nhân lại để ý nhiều như vậy?
Trong lúc suy tư, Tiểu Ngọc phát hiện Xà Thần thoáng động đậy, chuyển dời ánh mắt đi, điều này khiến cho Tiểu Ngọc rất hiếu kỳ, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Xà Thần, lại phát hiện cách đó không xa không ngờ lại có thêm một bóng người. Có phần bất ngờ, Tiểu Ngọc nhìn hình bóng đến đột ngột kia, khẽ lẩm bẩm:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách, ông ta sao lại đến rồi?
Dường như nghe được những lời nói của Tiểu Ngọc, Xà Thần giọng nói điềm nhiên đáp:
- Ông ta đến chỉ để xem thế nào, hoàn toàn không phải nhằm vào chúng ta.
Trên không trung bờ hồ, Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Xà Thần ở trên không trung giữa hồ, giọng điềm nhiên nói:
- Nghe nói nơi này chính là chỗ ngày trước phong ấn Thái Huyền Hỏa Quy, hiện nay đã biến thành như vậy, quả thật rất kỳ diệu.
Xà Thần vẻ mặt bình tĩnh đáp:
- Đất định mệnh, tự nhiên ẩn chứa huyền diệu.
Yến Sơn Cô Ảnh khách gật đầu trả lời:
- Nơi này quả thực có điều huyền diệu khác, nhưng đối với ngươi thì dự báo gì đây?
Xà Thần bật cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Đây chính là chỗ mộng bắt đầu, có quá khứ của ta, có thể ảnh hưởng phương hướng tương lai của ta.
Yến Sơn Cô Ảnh khách có phần kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Như vậy, ngươi và Thái Huyền Hỏa Quy đã định sẵn dây dưa khó dứt được. Nhưng kết quả sẽ như thế nào đây?
Xà Thần bật cười cô độc, cúi xuống nhìn dưới chân, u oán thở dài nói:
- Kết quả chính là ở giữa hồ này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt khẽ lay động, cẩn thận đánh giá hồ nước trước mắt, phát hiện nước hồ đang dần dần dâng lên. Tám con sông băng đang đổ nước vào vừa hay có cửa sông nằm ở tám phương, ngầm hợp với phương vị Bát Quái, mơ hồ toát ra một loại huyền diệu nào đó.
Quan sát một lúc, Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ quái, khẽ nói:
- Đây là một trận pháp Địa Huyền Bát Quái, tuy chỉ là một cái trận chết nhưng lại mơ hồ toát ra một loại biến hóa nào đó.
Xà Thần gật đầu trả lời:
- Ngươi quả thực rất có nhãn quang, cái hồ nước này hệt như một cái mặt gương, người khác nhau có thể nhìn thấy cảnh tượng khác nhau, thấy được tình hình tương lai có thể phát sinh.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chần chừ rồi nói:
- Định mệnh của ngươi ở trong này?
Xà Thần không khẳng định mà nói:
- Nếu như ngươi có duyên, cũng có thể từ trong đó nhìn được những tình hình mà ngươi muốn hiểu được.
Nghe vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách cúi đầu chăm chú nhìn, yên lặng quan sát.
Thời gian trôi qua trong gió tuyết, không biết từ lúc nào, Xà Thần đột nhiên ngửng đầu nhìn lên xa xăm, sau đó Yến Sơn Cô Ảnh khách cũng cảnh giác nhìn lên. Lúc này, trong gió tuyết lóe lên ánh nhạt, bóng người hiện ra, Dạ Mộng công chúa Dạ Mộ Bạch dẫn Khiếu Thiên đột nhiên đến đó. Dạ Mộ Bạch rất nhanh chóng chuyển sang nhìn bề mặt hồ, ánh mắt toát ra vài phần thần bí, khẽ cau đôi mày thanh tú.
Khiếu Thiên phát hiện được biến hóa của Dạ Mộ Bạch, khẽ hỏi:
- Thế nào vậy?
Dạ Mộ Bạch bật cười kỳ lạ, lắc đầu nói:
- Không có gì, ta chỉ nhìn thấy một số cảnh tượng không muốn nhìn thôi.
Khiếu Thiên nghi hoặc nói:
- Ở đâu? Sao ta không thấy gì cả vậy?
Dạ Mộ Bạch đáp:
- Ở trong hồ, người không có duyên sẽ không sao thấy được.
Khiếu Thiên nghi ngờ nói:
- Như thế nào mới là người có duyên?
Dạ Mộ Bạch trả lời:
- Người có liên quan đến chính là người có duyên.
Khiếu Thiên nghe vậy, liếc Xà Thần và Yến Sơn Cô Ảnh khách, có phần chần chừ nói:
- Lẽ nào bọn họ là người có duyên?
Dạ Mộ Bạch cười cười, không trả lời, ánh mắt lại quay sang nhìn Xà Thần.
Nhìn Dạ Mộ Bạch, Xà Thần hỏi lại:
- Ngươi đến chỉ để xem náo nhiệt?
Dạ Mộ Bạch lắc đầu trả lời:
- Ta đến chỉ để muốn ấn chứng một suy đoán trong lòng mà thôi.
Xà Thần điềm nhiên nói:
- Kết quả thế nào?
Dạ Mộ Bạch đáp:
- Đúng như ta đoán, lại không giống như ta nghĩ.
Xà Thần bật cười cô độc, có phần khổ sở nói:
- Định mệnh vốn là như vậy, có thể suy đoán lại không thể thay đổi.
Dạ Mộ Bạch cảm xúc đáp:
- Điều này là đau thương mà chúng ta không sao xua đi được, định sẵn khó mà thoát.
Khiếu Thiên nghe rồi đầu óc mơ hồ, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Dạ Mộ Bạch điềm nhiên đáp:
- Chúng ta chỉ đang tán gẫu mà thôi, ngươi không cần phải để trong lòng.
Khiếu Thiên có phần kinh ngạc, ánh mắt kỳ quái nhìn hai người một chốc, sau đó đưa mắt sang nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách cất tiếng hỏi:
Yến Sơn Cô Ảnh khách không lập tức trả lời, mà lại nhìn Xà Thần và Dạ Mộ Bạch, trầm ngâm rất lâu rồi mới nhẹ nhàng trả lời:
- Mặt trời lặn về phía Tây, người ruột đứt gan lìa ở chân trời.
Khiếu Thiên ngạc nhiên nói:
- Mặt trời lặn về phía Tây? Ý là gì đây?
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu không đáp.
Dạ Mộ Bạch trả lời:
- Đây chính là điều hắn muốn nhìn thấy được, tuy hoàn toàn không lý tưởng, nhưng ít ra hắn cũng đã biết rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách bật cười cô độc, khẽ thở dài:
- Trời không còn sớm nữa, ta trước tiên cáo từ.
Dứt lời, y liền xoay mình lóe lên đi liền. Xà Thần và Dạ Mộ Bạch yên yên lặng lặng nhìn theo phương hướng Yến Sơn Cô Ảnh khách rời đi, mơ hồ có vài phần thương cảm. Rất lâu sau, Xà Thần thu lại tầm nhìn, khẽ lẩm bẩm:
- Đau thương của Yến Sơn Cô Ảnh khách vốn từ chuyện khó quên ở trong lòng của hắn, đau thương của ngươi đến từ đâu đây?
Dạ Mộ Bạch bật cười phức tạp trả lời:
- Đau thương của ta đến từ một số cảnh tượng mà ta nhìn thấy.
Xà Thần nghe vậy thân thể run rẩy một lúc, tận hết sức cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại:
- Ngươi cũng thấy những điều gì đây?
Dạ Mộ Bạch nhìn xuống dưới chân, giọng có phần quái dị nói:
- Đây là một cái Địa Huyền Bát Quái, tràn đầy biến hóa, người có duyên khác nhau có thể nhìn thấy cảnh tượng khác nhau. Lấy Yến Sơn Cô Ảnh khách làm ví dụ, điều hắn thấy chính là mặt trời lặn xuống, dự báo hoàng hôn sắp đến. Còn ngươi, ngươi lại thấy một bức vẽ, mô tả phương hướng tương lai của ngươi.
Xà Thần ánh mắt khẽ biến, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, mặt hồ rộng lớn, tám con sông băng chảy nước tuyết tan vào, hình thành tám đường vòng cung, nhìn thật tầm thường, trên thực tế lại tạo thành một bức họa, mơ hồ ẩn chứa rất nhiều huyền diệu. Xà Thần ở đây nhìn đã hai ngày hai đêm, vẻ mặt vô cùng phức tạp, ngay cả đối với thị nữ bên cạnh rất tín nhiệm cũng chưa từng nói, ai ngờ Dạ Mộ Bạch lại liếc mắt đã nhìn ra rồi, điều này làm sao không khiến cho Xà Thần cảm thấy kinh ngạc cho được?
Trên mặt hồ, khí nóng bốc hơi dần dần giảm bớt, mặt đất chung quanh xuất hiện dấu hiệu chấn động. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi dòng chảy thứ chín xuất hiện mới từ từ bình thường trở lại. Dạ Mộ Bạch vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt quay lại nhìn Xà Thần, khẽ lẩm bẩm:
- Cái phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa rồi.
Xà Thần bật cười cô độc, quay đầu nhìn lại thị nữ ở bên cạnh, dặn dò:
- Các ngươi quay về Xà Thần địa đi.
Tiểu Ngọc nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ nhân, còn người thì sao?
Xà Thần chuyển mắt nhìn ra xa xăm, u oán nói:
- Ta đến Băng Nguyên chỉ vì chờ đợi thời khắc này đến, đây là điều ta phải đối mặt, định sẵn không cách nào né tránh. Đi đi, hãy tu luyện cho tốt, ta sẽ quay về.
Tiểu Ngọc chần chừ một lúc, đưa mắt trao đổi với thị nữ kia, sau đó cả hai cùng cáo lui, rời khỏi nơi đó.
Thấy vậy, Dạ Mộ Bạch nói:
- Chúng ta cũng phải cáo từ thôi, bảo trọng.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người tiêu tán. Dạ Mộ Bạch mang theo Khiếu Thiên lóe lên biến mất, lưu lại Xà Thần một mình một bóng, lơ lửng giữa không trung lòng hồ, một mình thưởng thức mùi vị của gió tuyết. Trên mặt hồ, khí nóng bốc hơi ngày càng ít đi, mặt nước rõ ràng hơn, một hình vẻ rắn rùa kết hợp đang biến ảo không ngừng, mô tả một sự huyền diệu nào đó.
Đón gió mà đứng, nhìn về phía Nam, Quỷ Vu gương mặt xấu xí toát ra vài phần âm lạnh. Ở bên cạnh, Dương Sát và Tinh Tuyền cách nhau vài trượng, cả hai tướng mạo kỳ lạ, Dương Sát chỉ thấy thân hình không có đầu, Tinh Tuyền thì toàn thân sương đen, căn bản không thấy được vẻ mặt của hai người, cũng không cách nào suy đoán được điều hai người nghĩ trong lòng.
Chăm chú nhìn về phía Nam, Tinh Tuyền cất tiếng hỏi:
- Âm Túc, ngươi xác định Thiện Từ đã xuôi Nam rồi?
Quỷ Vu gật đầu đáp:
- Phe Đằng Long cốc giảo hoạt vô cùng, ngầm phái Thiện Từ xuôi Nam chỉ để né tránh chúng ta dây dưa.
Dương Sát hừ giọng nói:
- Hắn có kế sách, ta có đối sách.
Tinh Tuyền nổi giận đùng đùng nói:
- Nếu biết Thiện Từ đã xuôi Nam rồi, chúng ta còn chờ gì nữa, trực tiếp truy đuổi theo là được.
Quỷ Vu ánh mắt kỳ lại, nhẹ nhàng đáp:
- Các ngươi quên rồi sao, chúng ta năm xưa chính là nếm mùi thất bại ở trung thổ.
Dương Sát lên tiếng:
- Âm Túc nói không phải không có lý, chúng ta lần này tiến vào trung thổ tốt nhất nên nhỏ nhẹ một chút.
Tinh Tuyền hừ giọng nói:
- Đã vài ngàn năm qua rồi, còn có gì phải đáng sợ?
Quỷ Vu trả lời:
- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, mục tiêu của chúng ta là Thiện Từ, quyết không thể có chút sai lầm nào.
Dương Sát hỏi lại:
- Âm Túc, chuyến này đi trung thổ, ngươi có kế hoạch thế nào đây?
Quỷ Vu trả lời:
- Theo suy đoán của ta, Chính đạo nhân gian hiện nay phần lớn đều biết thân phận của Thiện Từ rồi, vì thế sẽ toàn lực bảo vệ hắn. Cứ như vậy, Thiện Từ bên cạnh tất nhiên có không ít cao thủ nhân gian đi theo, như vậy sẽ tăng thêm khó khăn cho chúng ta. Đối với tình hình như vậy, chúng ta chi bằng dùng giương Đông kích Tây, trước tiên phân tán sức chú ý của nhóm cao thủ nhân gian, sau đó mới tìm cơ hội tiếp cận Thiện Từ.
Tinh Tuyền tán đồng:
- Kế hoạch này không tồi, nhưng ai thực hiện đây?
Quỷ Vu đáp:
- Ta dự tính để hai người các ngươi chia ra hành động mà dụ các người bên cạnh Thiện Từ đi, còn ta đi tiếp cận hắn.
Dương Sát nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta cứ chạy thẳng đến trung thổ, trước tiên tìm cho được Thiện Từ đã.
Quỷ Vu cười cười, không nói nhiều, lập tức dẫn Dương Sát và Tinh Tuyền rời khỏi Băng Nguyên, tiến vào trung thổ tìm kiếm.