Dù sao thì chỉ cần nàng mang thai thì bà bà sẽ không dám đuổi nàng đi. Hứa Văn Lễ cũng đã nói rồi, hắn ta không quan tâm đến đứa trẻ, nàng muốn sinh con với ai hắn ta cũng chẳng quan tâm!
Nhưng mà, lại có người thứ ba tình cờ nghe được chuyện này.
Tô Tú Tú nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng quyết định đến đây.
Chỉ cần nàng và Hàn Liệt phát sinh quan hệ thì chẳng phải hắn sẽ không dám ra ngoài nói lung tung sao? Hắn gian díu với nàng, nàng mất mặt thì hắn cũng mất mặt!
Nghĩ thì như vậy, nhưng bây giờ khi chỉ còn cách Hàn Liệt vài bước chân, Tô Tú Tú lại phát hiện mình hơi ngượng ngùng.
Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nàng cũng lấy hết dũng khí mà nói: “Hàn Liệt... Ngươi có thể... đừng nói chuyện hôm nay với người khác không?”
Chỉ vì chuyện này mà ấp úng mãi như vậy?
Trong lòng Hàn Liệt vừa cảm thấy mất mát, vừa cảm thấy may mắn.
Hắn còn tưởng rằng, Tô Tú Tú nghe theo lời Hứa Văn Lễ, tới đây muốn hắn giúp mình mang thai.
Tốt quá, không phải như vậy.
Tô Tú Tú nằm trên giường, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có lẽ hôm nay nàng đã bị từ chối một lần, thế nên không có quyết tâm để đi thử lần hai.
Nhưng mà, nàng biết, nếu như nữ nhân đã xuất giá mà lại bị nhà tướng công vứt bỏ thì sẽ vô cùng thê thảm.
Trong thôn của nàng có một người như thế, bị đuổi về nhà mẹ đẻ, mặc dù phụ mẫu vẫn còn, nhưng lại chẳng khác gì mồ côi.
Nàng ta không được ăn uống no bụng, nhưng mà lại phải làm tất cả mọi việc trong nhà, từ trồng trọt đến đốn củi hay chăn nuôi.
Sau khi biết người này, Tô Tú Tú cũng hỏi phụ mẫu mình, nếu như nàng thực sự bị đuổi về thì hai người họ sẽ làm như thế nào. Lúc đó mẹ nàng đã nói thẳng là đó là một chuyện vô cùng mất thể diện, bà ta sẽ coi như không có đứa con gái là nàng.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Tú Tú lộ rõ vẻ kiên định.
Nhất định không được để bị vứt bỏ! Ngày mai, ngày mai nàng nhất định phải thử một chút, xem có thể nào giải quyết được Hàn Liệt hay không!
Có lẽ vì ban ngày nàng suy nghĩ quá nhiều nên ban đêm không tài nào ngủ được, mãi mới chợp mắt được một chút.
Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới thiu thiu ngủ thì đã bị một giọng nói cay nghiệt sắc nhọn đánh thức, cùng với đó còn là tiếng đập cửa phòng ầm ầm.
“Tiện nhân kia, mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường đi nấu cơm giặt giũ hả? Ngươi muốn làm phản có phải không?”
Tô Tú Tú vội vàng mặc chỉnh tề, mở cửa: "Nương, đêm qua con đi tìm tướng công, thế nên mới...”
“Thế nên cái gì?”
“Hứa bà tử rũ mắt xuống, ánh mắt sắc như dao nhìn Tô Tú Tú: “Thế nên, ngươi muốn nói là trong bụng ngươi bây giờ đã có cốt nhục của nhà họ Hứa chúng ta? Mười tháng nữa ta có thể ôm tôn tử của mình? Hừ! Ngươi gả vào nhà họ Hứa chúng ta đã hai năm rồi mà chẳng thể mang thai, nếu cứ chờ đợi ngươi thì chắc nhà họ Hứa chúng ta tuyệt hậu mất! Ta nằm mơ chắc còn nhanh nhìn thấy tôn tử hơn là trông cậy vào ngươi!”
Tô Tú Tú bị bà ta áp đảo, không phản bác được câu nào.
Nàng cắn môi, tiến vào nhà bếp nấu cơm.
Đáng tiếc, ngay cả khi nấu cơm thì đôi tai của nàng cũng không được yên tĩnh: “Nấu cơm xong thì ngươi đi giặt giũ giường đệm cho Lễ nhi. Còn nữa, củi trong nhà bếp sắp hết rồi, chuồng heo cũng chưa có người dọn. Lễ nhi thích sạch sẽ, ngươi phải quét dọn chuồng heo nhiều hơn.”
Quét dọn chuồng heo?
Tô Tú Tú nhíu mày: "Nương, quét dọn chuồng heo chẳng phải là việc của ŧıểυ muội sao? Còn phòng của tướng công thì chàng ấy không muốn con tiến vào, nếu như con giặt giũ... Sợ là chàng ấy càng không muốn dùng cái phòng đó nữa...”
“Con gà mái hai năm không đẻ trứng, bây giờ bắt làm chút việc đã bắt đầu khó chịu rồi? Được thôi, nếu như người không muốn làm thì để ta bảo Lễ nhi viết thư bỏ ngươi! Ngươi muốn đi đâu thì đi!”