Vệ Thập An mặc cảnh phục màu xanh xám bước ra ngoài, vừa xuống hai bậc cầu thang thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Anh quay lại, chào: "Chi đội trưởng Lưu."
Đội trưởng đội hình sự Lưu Hải nhanh chóng tiến lại gần, giơ tay vất vả vỗ lên vai người cấp dưới đắc lực, than phiền với người anh em: "Thằng nhóc cậu, vừa kết thúc đại hội khen thưởng là chạy mất hút, không quan tâm đến cuộc phỏng vấn sau đó à?"
Vệ Thập An cụp mắt, thản nhiên đáp trả: "Ngài đây cũng chạy khá nhanh đấy chứ."
Lưu Hải cũng không muốn bị phỏng vấn, biểu cảm ngượng ngùng, ánh mắt láo liên, dáng vẻ chột dạ, chẳng có chút dáng vẻ của một người lãnh đạo.
Đoán là đội trưởng hẳn là không có chuyện gì, Vệ Thập An dứt khoát tiếp tục đi ra ngoài.
Lưu Hải vội vàng bước theo: "Hôm nay cậu lái xe chứ? Không có việc gì gấp thì đưa tôi đến cửa hàng bách hóa Lộc Thị một chuyến."
Vệ Thập An đã đến bãi đậu xe, mở cửa sau xe jeep, ném mũ cảnh sát và tài liệu lên ghế, lại mở điều hòa hạ nhiệt cho chiếc xe đang phơi nắng, rồi mới đứng dưới bóng cây cách đó vài bước, hỏi: "Xe của ông đâu?"
Thấy vậy, Lưu Hải vừa đi theo vào bóng cây vừa tháo mũ, để cái đầu hói của mình được thoáng khí: "Đem đi sửa rồi... Thời tiết chết tiệt này có phải ngày càng nóng hơn không?"
Thật sự rất nóng nên chưa đầy hai phút điều hòa hạ nhiệt, cảm thấy ghế xe không còn nóng nữa, hai người vội vàng ngồi vào xe...
Từ năm 1998, chính sách phân phát nhà ở phúc lợi chấm dứt, nhà ở tư nhân ở thành phố Hải bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Những tòa nhà cao tầng, phố thương mại mọc lên san sát ở vùng ngoại ô phía Bắc vốn hoang vu hẻo lánh trước đây.
Chỉ trong vòng 5 năm, nơi đây đã trở thành khu vực trung tâm sầm uất nhất của thành phố Hải, cũng là khu vực mới trong miệng mọi người.
Còn Cục Công an thành phố thì ở khu vực cũ.
Vệ Thập An lái xe qua những con phố cổ hẹp và quanh co.
Sau khi rẽ thêm một khúc cua nữa, tầm nhìn bỗng nhiên trở nên rộng mở.
Một khúc cua nhưng giống như vượt qua ranh giới thời gian, phân biệt rõ ràng giữa những viên ngói xanh và phiến đá xanh chứa đựng năm tháng với những tòa nhà cao tầng mới mọc san sát.
Lưu Hải nhìn cảnh vật liên tục lùi lại ngoài cửa sổ xe, không khỏi cảm thán: "Đường bên này vẫn bằng phẳng và rộng rãi hơn... Đúng rồi, chậm nhất là năm sau, đơn vị chúng ta cũng chuyển đến khu vực mới, cậu biết chuyện này chứ?"
Vệ Thập An: "Tôi có nghe nói."
Lưu Hải cười: "Đơn vị mới cách cửa hàng bách hóa Lộc Thị chỉ năm phút đi bộ, ở đó có đủ thứ ăn uống vui chơi, đám thỏ con chắc chắn sẽ vui lắm."
Vệ Thập An cũng cong môi: "Phải có thời gian mới được."
"Cũng đúng." Ai mà không biết cảnh sát hình sự bận rộn, đừng nói là đi giải trí, lúc có án thì ngủ cũng là xa xỉ, đây quả là một chuyện buồn, Lưu Hải rút một điếu thuốc ra châm lửa, tiện thể đổi chủ đề: "Này, hiếm khi được nghỉ, không định về thăm nhà à?"
Vệ Thập An không phải người địa phương nhưng cũng không quá xa, lái xe khoảng hơn hai tiếng, nghĩ đến tài năng lải nhải của bà lão trong nhà, đôi mắt sắc bén của người đàn ông nhuốm màu bất lực: "Về, nhà họ Ngụy hôm nay tổ chức tiệc cảm ơn thầy, ăn cơm xong sẽ về."
Lưu Hải vỗ trán: "Đúng rồi, thằng bé nhà cậu ấy thi đỗ Đại học Công an, mấy hôm trước còn khoe khoang với tôi."
Đội phó Ngụy nhà mình gần đây thực sự rất đắc ý, Vệ Thập An cười mời: "Đi cùng không?"
"Không, tôi còn có việc, chỉ cần gửi tiền mừng là được." Nói xong, Lưu Hải đã rút hai trăm tệ từ trong ví đưa ra.
Vệ Thập An từ chối: "Lão Ngụy không nhận quà."
Lưu Hải nhét tiền vào: "Không nhiều, chỉ là tấm lòng, cậu cứ mang đi trước, không nhận thì nói sau."
"Được." Vệ Thập An không thích kéo kéo đẩy đẩy, nhận tiền bỏ vào túi, lại hỏi: "Qua một cái đèn đỏ nữa là đến nơi, ông xuống ở cửa nào?"