Thập Niên 90: Xuyên Thư Sau Đối Chiếu Tổ Mặc Kệ Đời

Chương 4

Trước Sau

break

Chương 4:

Cô gái ấy sinh ra trong một gia đình bình thường ở miền Nam. Cha là quân nhân đóng quân ở vùng xa, mẹ làm công nhân trong một xưởng sản xuất. Vì cha thường xuyên không có nhà, mẹ không chịu nổi cảnh sống cô đơn nên đã ly hôn, sau đó tái hôn với một người đàn ông khác.

Từ đó, cuộc sống của cô gái rơi vào chuỗi ngày ăn nhờ ở đậu, chẳng hề dễ dàng gì.

Cô luôn khao khát được thoát khỏi gia đình này, mong rằng một ngày nào đó cha ruột sẽ đến đón mình.

Thế nhưng, cô không đợi được cha mà chỉ nhận được tin ông đã hy sinh.

Không còn cha ruột che chở, mẹ và cha dượng cũng không muốn giữ cô lại. Họ định gả cô đi, để bớt một gánh nặng.

Đúng lúc này, một bức thư từ Bắc Thành được gửi đến.

Người gửi nói rằng năm xưa đã từng được cha cô cứu mạng. Trước lúc lâm chung, cha đã nhờ người này chăm sóc con gái mình. Nếu cô muốn, có thể đến gặp mặt, anh ta sẵn sàng chịu trách nhiệm nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.

Kèm theo thư là một khoản tiền, không quá ít cũng không quá nhiều.

Như bắt được chiếc phao cứu sinh, cô gái quyết định cầm tiền mua vé tàu đến Bắc Thành.

Thật ra cô không thực sự muốn lấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, có khi còn lớn tuổi ngang cha mình. Cô chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Thế nhưng, khi đến Bắc Thành, cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện người đàn ông đó không hề già nua như cô nghĩ. Anh ta còn rất trẻ, hơn nữa, còn đẹp trai đến mức khiến người ta nín thở.

Cô ngay lập tức thay đổi ý định, đồng ý kết hôn với anh.

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại chẳng như mong muốn.

Cô mong anh sẽ luôn đặt mình trong tim, lúc nào cũng quan tâm, yêu thương. Nhưng với anh, sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất.

Anh ngày ngày vùi đầu vào công việc, chẳng mấy khi về nhà. Tiền bạc dư dả nhưng cô vẫn không thể cảm thấy an toàn.

Thế là cô bắt đầu làm loạn, liên tục nghi ngờ chồng có người khác bên ngoài.

Thậm chí còn đến tận công ty quấy phá, khiến anh mất đi không ít hợp đồng làm ăn.

Cuối cùng, anh không thể chịu đựng nổi nữa và đề nghị ly hôn.

Cô gái hoảng loạn, trong lúc băng qua đường, vì quá thất thần mà không nhìn thấy chiếc xe tải đang lao đến…

Mãi đến khi chết đi, cô mới phát hiện ra mình thực chất chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, hơn nữa còn là nữ phụ đối lập với nữ chính, kẻ sinh ra chỉ để làm nền cho người ta tỏa sáng…


Ôn Chỉ Văn giật mình tỉnh giấc, trong lòng vẫn còn đọng lại đủ mọi cảm xúc của cô gái trong mơ.

Cô ôm lấy ngực, cảm thán: Thảm như vậy, đúng là không có từ nào diễn tả nổi.

Thở dài một hơi, cô định xoay người nhưng ngay lập tức nhận ra toàn thân mềm nhũn đến mức không thể động đậy nổi. Nhất là phần eo, đau như thể vừa bị ai bẻ gãy, chỉ hơi cử động một chút thôi cũng khiến cô muốn khóc.

Theo thói quen, cô đưa tay tìm điện thoại trên đầu giường để xem giờ, nhưng lại chẳng thấy đâu.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô là một căn phòng xa lạ nhưng có chút quen thuộc.

Cả người cứng đờ.

Não bộ chậm chạp hoạt động, những ký ức giống như từng thước phim lần lượt tua lại trong đầu.

Những hình ảnh trong mơ hòa lẫn với hiện thực, cuối cùng, Ôn Chỉ Văn cũng nhận ra điều gì đã xảy ra—

----------

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc