“Đội… Đội trưởng.” Lưu Chiêu gãi đầu: “Chúng ta đều đi tìm hiểu vụ án buôn người, vậy vụ án buôn lậu phải làm sao bây giờ?”
“Người của chúng ta chưa đủ…” Phụ nữ và trẻ em bị lừa bán đang gặp nguy hiểm, muốn cứu họ đầu tiên. Tuy vụ án buôn lậu này là lửa sém lông mày, bọn họ vừa mới tìm được bằng chứng mấu chốt.
Khi Lý Ái Quốc nghe lời này, lại như quả cầu xì hơi, suy sụp. Sau đó quay lại cười, lộ ra cái mặt dày ma quái của lãnh đạo, nhìn đội viên mắt thâm quầng sau nửa tháng tăng ca: “Mấy người tăng ca thêm đi…”
Lưu Tử vẻ mặt thành khẩn, chắp tay thành thật đứng trước bàn lãnh đạo: “Tôi tin anh, đội trưởng! Báo cáo này là làm suốt 2 năm, anh rất kiên trì. Hồng quân Liên Xô còn phải trèo qua núi tuyết, qua sông băng, đường xá khó đi, người kiên trì là người chiến thắng. Anh vẫn luôn kiên trì báo cáo lên trên, tôi sẽ tranh thủ hy sinh trước khi anh thành công.”
Lý Ái Quốc… Mẹ nó, bị nói trúng tim đen rồi.
“Được rồi, xong việc tôi sẽ xin thêm người, nói tổng cục điều người đến đây.” Chết tiệt! Tôn nghiêm của đội trưởng không thể mất, Lý Ái Quốc hung ác nhìn, lúc này nếu không điều người đến, ông ấy sẽ không để ý đến mặt già này nữa, khóc từ đây đến tổng cục luôn.
“Xoẹt!” Mèo Ba Tư lông trắng như tuyết nhàm chán cào lên nón quân phục: “Xoẹt, xoẹt…”
Bạch Hạ Hạ khều mấy lần, cơ thể nhỏ bé đứng lên, xòe vuốt ra, thong thả duỗi thẳng lưng vươn vai.
Bộ lông trắng rũ xuống trông như tấm thảm, bên tai toàn mấy âm thanh “ong ong” vang lên như đòi mạng.
Bạch Hạ Hạ vươn hai chân trước che kín lỗ tai, cái đầu tròn nhỏ vùi vào lông trên ngực, cố gắng ngăn tiếng ồn bên ngoài.
“Chúc mừng ngài, Miêu Miêu đáng yêu xinh đẹp quyến rũ lòng người, đã mở ra hệ thống chữa trị Miêu Miêu.”
“Trong cuộc sống luôn có những việc không như ý, hệ thống chữa trị Miêu Miêu sẽ tận lực làm tốt nhất, dễ chịu, ấm áp, hệ thống chữa trị Miêu Miêu tận tâm phục vụ, trưng cầu ý kiến nguyện vọng của ngài, cũng cấp chữa trị cho con sen thấp kém, dạy dỗ con sen, khiến cho Miêu Miêu sẽ thành mèo siêu cấp đáng yêu, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, là một con mèo hoàn mỹ đáng yêu.”
“Mời đi theo tôi để hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành thành tựu chữa trị hoàn mỹ…”
“Câm miệng!” Đang nửa đêm phá hỏng giấc mộng của người ta, Bạch Hạ Hạ cuộn tròn thành một khối cầu lồng, một khối cầu nhỏ căng tròn, càng cuộn càng nhỏ, cuộn tròn trong nón quân phục.
Dòng chữ đỏ nhấp nháy trong đêm, lóe lên rồi lại tắt, rồi lại lóe lên, rồi lại dừng lại trong hư vô, không nhấp nháy nữa.
Không gian yên tĩnh, mèo Ba Tư trắng như tuyết đắc ý liếm cái mũi.
Cái đầu nhỏ lại vùi đầu vào nón, chỉ lộ ra cái gáy, cái đuôi lộ ra ngoài một chút, làm người ta ngứa ngáy trong lòng, rất đáng yêu.
Mèo nằm trong ổ ngủ rất ngon, bọn họ lại không được ngủ.
Mặt trời lên cao xóa tan đi ánh trăng u tối, trên quần áo còn một lớp sương mù, đội trưởng Lý thức đêm “tu tiên” mắt thâm quầng.
Bộ đàm nói chuyện có giới hạn khoảng cách, tín hiệu lúc có lúc không, khi nói còn phải hét to. Thứ này đối với cảnh sát trong thành phố đang làm việc suốt đêm mà nói thì thật phiền phức, mẹ nó, nhưng lại thích hợp cho đội nhỏ xíu của ông ấy hơn.
Tuy rằng có nhiều máy móc, nhưng mà nội dung nói chuyện có hạn, lấy được thông tin lại chậm trễ, nhưng mà có còn hơn không. Đội trưởng Lý ấn tắt bộ đàm còn đang vang lên, mặt mũi râu ria xồm xoàm ngồi chồm hổm hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc đầy dưới chân.
Nhịn hơn 5 tiếng đồng hồ, các cửa hàng quán xá xung quanh bắt đầu ồn ào huyên náo, Lý Ái Quốc nhìn đồng hồ, cứng nhắc đi về hướng nhà khách.
Mấy người Trung Đoàn Trưởng Tống chắc cũng dậy rồi, vẫn nên đi qua hỏi một chút.
Trong nhà khách, Tống Bắc và Quách Triều Minh tỉnh lại, Quách Triều Minh nhìn trái nhìn phải: “Trung đoàn Trưởng, ông nhìn thấy nón của tôi không?”
Kỳ quái, hôm qua anh ta đã để nón lên tủ đầu giường rồi mà, sau đó mới đi ngủ. Áo còn ở đây, nhưng nón đâu rồi…
Không chỉ có chiếc nón biến mất mà con mèo đáng lẽ phải ngủ yên ở đầu giường cũng không thấy đâu nữa.
Quách Triều Minh: “Trung Đoàn Trưởng, ông có thấy mèo nhỏ không? Hay là nó chạy ra ngoài rồi nhỉ?”
Cái con đó thông minh tới mức sắp thành tinh luôn rồi, chỉ trừ việc không biết nói tiếng người thôi.
“Cửa phòng khóa mà chạy đi đâu?” Tống Bắc lắc đầu, tên đội phó này ngốc tới mức sắp nổi bong bóng luôn rồi, đúng là không chịu nổi mà, cho vào thùng rác là vừa.
Căn phòng to như thế, Bạch Hạ Hạ thì như một cục bông trắng tinh, Quách Triều Minh chống một tay rồi nhìn dưới gầm giường, không có con mèo nào cả… Anh ta bò dậy thì thấy chiếc chăn đơn màu trắng hơi nhô lên một cục.
Một nhúm lông trắng xù xù lộ ra ngoài góc chăn, vừa nhìn còn tưởng là nếp uốn xoắn lại của cái chăn.