“Grào~”
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ vẫn không quên an ủi Lỗ Kiến Hoa đã bị dọa sợ đến mức ngây ra như pho tượng.
Cô dơ cái vuốt trắng, vỗ vỗ vào ống quần cậu ta, rồi xinh đẹp, thong dong chạy sang chỗ Đại Hoa.
Lỗ Kiến Hoa đã biết trên núi Thú Liên thường có thú dữ lui đến, bình thường đại đội đi huấn luyện, có đông người như vậy, sao lại lo lắng khi gặp một con hổ chứ.
Bây giờ mình ở một mình, Lỗ Kiến Hoa khóc không ra nước mắt, run sợ. Chân nhũn cả ra, không biết nên làm gì mới được.
Đầu cứ kêu ù ù, chỉ đứng ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt có phải là đang sợ hãi hay không, hay là bị dọa sợ nên ngớ ra luôn rồi, nói chung là cậu ta không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoảng loạn và sợ hãi đến tột độ làm cậu ta quên mất Bạch Hạ Hạ.
Lỗ Kiến Hoa ân hận cực kỳ, đáng lẽ cậu ta nên nghe lời của đồng đội!
Uống nhầm thuốc mà đi xem chuyện của con mèo là đáng để ý, não úng nước thật xui xẻo!
Bây giờ…
Lỗ Kiến Hoa không có kinh nghiệm hay ý chí kiên cường như sắt thép của Tần Tiêu.
Hai chân run rẩy, hoảng sợ, trong mắt chỉ có cái đầu hổ đầy kinh khủng và dữ tợn, hoàn toàn không thấy Tần Tiêu đang được Đại Hoa cõng trên lưng.
Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, Lỗ Kiến Họa lại giống con thỏ bị hoảng sợ, trẹo chân rồi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Adrenaline điên cuồng tiết ra, yết hầu căng chặt, ngón tay của Lỗ Kiến Hoa run lẩy bẩy, không biết mình phải làm sao, chỉ có thể cực khổ ngồi dưới đất nuốt nước miếng để duy trì ý thức.
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ kêu meo meo rất nhiều lần.
Lỗ Kiến Hoa mắt điếc tai ngơ, mặt trắng bệch, đầu chảy đầy mồ hôi.
Hai con mắt to trợn lên, trông hoảng sợ như kiểu chỉ một giây sau là sẽ lăn đùng ra ngất.
Bạch Hạ Hạ vội vàng chạy đến bên cạnh cậu ta, xé ruột xé gan kêu meo meo cũng không có ích gì.
Cô buồn rầu nhấc cái móng vuốt lên - cùi bắp ghê. Nghe Đại Hoa nói, anh lính đó có thể đứng dậy đánh lộn với Đại Hoa mà.
Tràn trề sức mạnh.
Móng mèo sắc nhọn cào rách da của Lỗ Kiến Hoa. Sự đau đớn trên cánh tay miễn cưỡng giúp cậu ta lấy lại được một chút tinh thần.
Gió trên núi quất vào mặt, áo Lỗ Kiến Hoa bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lạnh như xối nước vào đầu, run rẩy rùng mình.
Bạch Hạ Hạ ngồi xổm bên chân Lỗ Kiến Hoa, cái mặt mèo của cô đã bị lông che hết rồi, thật ngại ghê.
Có lẽ là vì ở chung với Đại Hoa một thời gian dài, nên Bạch Hạ Hạ cũng đã quen.
Có hơi đánh giá thấp người thường khi đứng trước mặt thú dữ, sẽ sinh ra sự hoảng sợ và lo lắng.
Đó là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được của con người.
“Meo~”
Lỗ Kiến Hoa tỉnh táo lại. Hai mắt vẫn còn dại ra, nhưng có vẻ là đã khôi phục được khả năng tư duy rồi.
Bạch Hạ Hạ gấp rút chạy đến bên cạnh Đại Hoa nằm sấp, những cái móng chìa ra từ đệm thịt của móc lấy đồng phục chiến đấu của Tần Tiêu.
Mèo nhỏ trắng trẻo xinh đẹp vất vả đứng bằng chân sau, chân trước thì giơ lên, khó mà duy trì được động tác này lâu, Bạch Hạ Hạ làm rất khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn dùng miệng cắn.
Làm thử mấy lần, Bạch Hạ Hạ vất vả chui đầu vào lấy, cuối cùng cũng giơ được cánh tay không có tí sức nào của Tần Tiêu lên.
Đại Hoa đang nằm sấp mang chẳng làm cho Lỗ Kiến Hoa thấy an toàn chút nào. Nhưng bộ dạng của con hổ này không giống như đang muốn ăn cậu ta.
Bạch Hạ Hạ giống như đang nói chuyện với con hổ.
Cứ “Meo~” “Grừ~” không ngừng, Lỗ Kiến Hoa mơ hồ nhận ra được có điểm khác lạ.
Tim vẫn còn đang đánh trống thình thịch, Lỗ Kiến Hoa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Tần Tiêu đang nằm trên lưng con hổ.
Bộ đồng phục chiến đấu quen thuộc, vạt áo đầy vết máu đã khô… Đó, đó là… Đội trưởng Tần! Trong chớp mắt trái tim của Lỗ Kiến Hoa ngừng đập. Cậu ta bất ngờ đứng dậy, lo lắng, rồi lại tự ngã nhào một cái. Trượt về phía trước hai cái, Lỗ Kiến Hoa không hề thấy đau chút nào, thậm chí lúc đó còn quên luôn cả sự tồn tại của Đại Hoa.
Cậu ta lảo đảo, lăn lộn rồi chạy đến cạnh Đại Hoa.
“Đội trưởng Tần!”
Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cổ họng Lỗ Kiến Hoa run rẩy phát ra âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói run đến mức không nghe được gì.
Lỗ Kiến Hoa vội vàng ôm lấy cơ thể loang lổ máu của Tần Tiêu, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất.
Sau khi kiểm tra sơ những vết thương trên người đội trường Tần, Lỗ Kiến Hoa không kịp nghĩ gì, muốn cõng Tần Tiêu chạy ngay về căn cứ.
Bạch Hạ Hạ: “Meo~”
Con mèo Ba Tư trắng xổm, chạm vào lồng ngực đang khẽ phập phồng của Tần Tiêu, đưa móng chân chìa ra từ đệm thịt mềm mại chạm vào bàn tay của Lỗ Kiến Hoa.
Lỗ Kiến Hoa sửng sốt.