Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 33

Trước Sau

break

 

Giống như là có chướng ngại tâm lý vậy, cô là con người, bỗng trở thành mèo hoang phải tự đi kiếm ăn, rất khó mở miệng mà… Cứ luôn cảm thấy xấu hổ, rất ngại mở miệng.

 

Mèo nhỏ vùi đầu vào ăn lấy ăn để trong hộp đồ ăn, nhìn đáng yêu không kể hết. Cô liếm mấy miếng cháo trắng, nghĩ: Quách Triều Minh đúng là đã từng nuôi mèo. Trước đây anh ta nói sẽ nuôi cô, cứ tưởng chỉ là nói đùa. Anh ta không lấy cháo cho cô, chẳng lẽ muốn đợi cháo nguội hơn mới lấy cho cô?

 

Dù sao thì mèo khi ăn có biết tránh cái lưỡi ra đâu.

 

Sẽ bị nóng.

 

Bạch Hạ Hạ nghĩ: Cô thật may mắn khi gặp được người ấm áp như vậy.

 

Ba người một mèo cứ thế yên lặng ăn cơm.

 

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rơi xuống, sợi nắng nhỏ sắc cam như mạ vàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng bệnh.

 

Nhìn kỹ có thể thấy được những hạt bụi nhỏ trong không khí nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp khó tả.

 

“Cộc cộc cộc!”

 

“Cộc cộc cộc!”

 

Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, Tống Bắc nhíu mày để đũa xuống muốn đứng lên, Quách Triều Minh nhanh hơn ông ấy một bước, đôi chân dài sải hai ba bước đã đến bên cửa.

 

Cánh cửa bất ngờ được mở ra, người đứng ngoài không để ý đang đưa tay lên muốn gõ tiếp. Cửa phòng đột nhiên được mở ra, nên cô ta bị hẫng, loạng choạng bước lên phía trước.

 

Quách Triều Minh cũng không có ý muốn đỡ người, vừa lúc tránh sang một bên. Người nọ quơ quơ tay mấy cái mới có thể đứng vững, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

 

Bạch Hạ Hạ nhanh chóng nhìn ra được người phụ nữ này biến đổi sắc mặt trong nháy mắt, không cần tới một giây, bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Người phụ nữ khoảng 40 tuổi, trang phục toát ra vẻ dịu dàng hiền thục, không nhìn ra là nhãn hiệu gì nhưng từ ánh mắt của Bạch Hạ Hạ có thể nhìn ra những món đồ này đều được thiết kế rất tinh xảo. 

Người phụ nữ nở một nụ cười ấm áp: “Tần Tiêu, nghe nói con bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, cha con nói cô qua xem một cái, sau này không được bốc đồng nữa”

 

Bạch Hạ Hạ trừng mắt, khó mà tưởng tượng nổi người phụ nữ dịu dàng đang nói chuyện lúc này lại là kẻ vừa nặng vừa mạnh đã đập cửa mạnh bạo lúc nãy.

 

Quách Triều Minh khoanh tay trước ngực, im lặng đứng dựa vào vách tường cạnh cửa rồi chờ đợi như môn thần.

 

“Thì ra Trung Đoàn Trưởng Tống cũng ở đây.” Ôn Xảo Tuệ chào hỏi mấy câu với Tống Bắc, nhỏ nhẹ hỏi vết thương của Tần Tiêu có nặng không, phải ở lại bệnh viện mấy ngày.

 

Bà ta hỏi han ân cần một cách cực kỳ thân mật, còn cười rồi giải thích về việc đập cửa vừa nãy: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi nghe tin Tần Tiêu bị thương đang nằm viện nên rất lo lắng, cha của nó cũng vậy, gọi điện liên tục, tôi sốt ruột nên đập cửa hơi mạnh, không ngờ lại quấy rầy mọi người.”

 

“Không có, không có.” Bạch Hạ Hạ phát hiện nụ cười của Tống Bắc rất giống lần đầu cô gặp ông ấy.

 

Ông ấy là một người vừa ấm áp vừa gần gũi, vừa nhìn đã làm cho người khác có thiện cảm, nhưng lại hơi có điệu bộ lãnh đạo chỉ huy, nói chuyện đầy khí thế: “Vết thương của Tần Tiêu không nặng, không có vấn đề gì lớn cả, lần này lại được lãnh Huân chương Chiến công hạng nhì.”

 

“Tần Tiêu là một đồng chí tốt, haiz, có điều hơi bốc đồng chút.” Tống Bắc cười ha ha: “Nhưng người trẻ tuổi mà, phải mạnh dạn như thế thì sau này mới có triển vọng được.”

 

Ôn Xảo Tuệ tới thăm Tần Tiêu nhưng đa phần lại là trò chuyện với Tống Bắc.

 

Bạch Hạ Hạ nhìn Tần Tiêu, nét lạnh lùng sắc bén trên trán gần như muốn hiện lên xuyên qua xương cốt. Bên tai là giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Ôn Xảo Tuệ, Bạch Hạ Hạ hơi lo lắng mà cúi đầu xuống, cô đến gần giường rồi dụi vào cánh tay của Tần Tiêu.

 

Bộ đồ bệnh nhân của Tần Tiêu được vén lên phía trên, lộ ra một khúc cánh tay rắn chắc, làn da vừa mềm mại vừa ấm áp, anh hơi giật mình, nghiêng đầu thấy một cái đầu mèo tròn vo với đôi tai mỏng manh dựng thẳng đang dụi mình. Tần Tiêu nhúc nhích cánh tay, Bạch Hạ Hạ bèn kêu lên một tiếng mềm mại.

 

Tiếng kêu vừa nhỏ nhẹ yếu ớt vừa nức nở nghe rất mơ hồ. Tần Tiêu lại thấy như được an ủi, không phải trùng hợp mà là con mèo này thật sự đang an ủi anh.

 

Thú cưng thông minh dường như có thể nhận biết được cảm xúc của con người, Tần Tiêu không đoán ra. Nhưng anh thấy cặp mắt mèo đang nhìn chằm chằm thì sự ngột ngạt ứ đọng trong lòng đã vơi đi phần nào. Con ngươi đen nhánh đang kiềm chế sự bực bội cũng không còn nặng trĩu như thế, ngược lại còn lộ ra ý cười cực kỳ mơ hồ. Anh nhẹ nhàng nâng tay vuốt lại đầu Bạch Hạ Hạ theo bản năng.

 

Làn da cảm nhận được sự mềm mại ấm áp. Lớp lông xù đáng yêu tới mức làm cho tâm trạng của anh tốt hơn vài phần.

 

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương