Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 30

Trước Sau

break

 

Bạch Hạ Hạ đang ỉu xìu, bị vuốt ve với dáng vẻ chán nản.

 

Cô nghe thế thì vui vẻ cực kỳ: Chỗ này có người thông minh.

 

“Meo meo!” Tên ngốc, nhìn người ta đi, hiểu ý mèo biết bao!

 

Đầu nhỏ điên cuồng gật như gà con mổ thóc, cô còn vươn chân mèo non nớt ra, từ chối bàn tay để ở trước mặt dù rất cảm động: “Meo ~”

 

“Tên ngốc nghếch, tôi không chơi với đồ ngốc.”

 

Mèo con lấy chân trái chống lại tay phải của Quách Triều Minh, Tống Bắc cũng không nhịn được nữa, ông nhìn Quách Triều Minh đang mờ mịt ngơ ngác thì vỗ đùi cười ha hả: “Tiểu Quách, may mà cậu không có nghe tôi.”

 

Quách Triều Minh: “Hả?”

 

Tống Bắc nghiêm túc cảnh cáo: “Chúng ta không vội lấy vợ, vẫn nên đợi một chút thì hơn. Tạm thời lấy hay không cũng chẳng sao, chỉ sợ cậu trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

 

Ngay cả mèo cũng không đối phó nổi, lừa về nhà không được thì còn trông chờ cậu cưới vợ kiểu gì? Nằm mơ đi cho nhanh.

 

Haiz, các anh em cấp dưới độc thân của tôi, ngày nào Tống Bắc cũng buồn rầu: Sao đám nhóc này không học được sự trưởng thành chín chắn của ông chút nào nhỉ?

 

Còn không thông minh hiểu chuyện bằng một con mèo, dù sao thì Bạch Hạ Hạ còn biết tìm người, bọn tội phạm chán sống đó bị bắt giữ ngay. Tống Bắc vừa nghĩ thì càng sầu hơn.

 

Nỗi đau của Trung Đoàn Trưởng không ai hay, nỗi sầu của Trung Đoàn Trưởng không ai thèm để ý.

 

Tần Tiêu và Quách Triều Minh dồn hết sự chú ý vào Bạch Hạ Hạ, cái đầu mèo tròn vo với bộ lông bù xù gật lên gật xuống, hai con ngươi khác màu xinh đẹp lộng lẫy.

 

Quách Triều Minh có hơi thẹn quá hóa giận.

 

Anh ta, Hải Vương Quách được mèo ưu ái từ nhỏ lại gặp thất bại trước mặt thú cưng mới mà bản thân yêu thích, thất bại mất mặt còn không so sánh được với tên người mặt đơ Tần Tiêu.

 

Ra vẻ chững chạc.

 

Bạch Hạ Hạ không cho anh ta sờ thì anh ta càng muốn sờ.

 

Quách Triều Minh cố tình duỗi tay trái trống không ra, bàn tay ma quỷ lướt nhanh qua Bạch Hạ Hạ. Anh ta dùng bản lĩnh của lính trinh sát, thực hiện động tác giả rồi nhân lúc mèo con ngửa ra sau mà nhanh chóng đánh úp từ dưới gốc đuôi.

 

Nắm chặt cái đuôi mèo mềm mại, đè lưng cô lại rồi vuốt một cách điên cuồng.

 

Bạch Hạ Hạ: ??? 

 

Cản phía trước thì không cản được phía sau. Cô bị Quách Triều Minh gian xảo đánh úp thành công, anh ta còn lật cô lại rồi vuốt xuôi vuốt ngược, sờ tới sờ lui, cô bị vuốt tới mức bại biệt.

 

Cả người của Bạch Hạ Hạ không vững, chân nhỏ không túm được mặt đất. Cô vừa càu nhàu vừa trở người theo động tác của Quách Triều Minh.

 

Trời đất quay cuồng, khi mèo tỉnh táo lại thì nó đã nằm liệt dưới bàn ăn.

 

Bạch Hạ Hạ: “...” Hu hu hu, tôi bị vấy bẩn, tôi muốn đi tắm.

Tên dở hơi này chui từ đâu ra vậy? Tự mình hiểu sai ý mà còn thẹn quá hóa giận trả thù ngược lại mèo. Thế cũng thôi đi, còn dùng tới binh pháp nữa chứ.

 

Bắt nạt con mèo chân ngắn không có tay như cô đúng không?

 

Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, bộ lông mềm mại rối tung trông như bị sét đánh, mèo con nhe răng ra khè.

 

Cô hùng hổ lao lên bàn ăn, Quách Triều Minh thành công chỉ với một chiêu thì cảm thấy thỏa mãn.

 

Nhanh chân… Chạy.

 

Bạch Hạ Hạ thò đầu mèo ra từ dưới bàn ăn rồi nhìn trái nhìn phải.

 

Cô chống cái gáy bên bàn ăn, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh thẫm đã đi xa qua khe cửa được đóng kín.

 

“...???” Tên này có phải đàn ông không vậy?

 

Bạch Hạ Hạ: “Meo meo meo!”... Chết tiệt!

 

Mèo con ỉu xìu ấm ức tới mức nhe răng ra khè, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

 

Tống Bắc có thể nghe ra câu chửi rất quen thuộc từ tiếng kêu meo meo du dương của mèo nhỏ.

 

Bạch Hạ Hạ: Chết tiệt!

 

Tần Tiêu đưa tay lên miệng rồi ho khan, giọng nói của anh ẩn chứa chút ý cười, nhẹ nhàng lên giọng ở âm cuối: “Lại đây ăn đi!”

 

Bạch Hạ Hạ đi qua, giũ phẳng bộ lông xù trước. Cô chạy lại phía dưới bàn ăn, đè thấp người xuống rồi giũ loạn xạ. Mãi mà vẫn không trở người được nên cô lấy chân chải vuốt bộ lông bù xù một cách nghiêm túc.

 

Trông như một bé gái không chịu đi ra ngoài với bộ dạng lôi thôi, muốn bảo đảm bộ tóc dài xinh đẹp của bản thân suôn mượt thẳng tắp, không phải chịu xấu hổ mới vừa lòng mà đi ra bàn ăn.

 

Bé mèo Ba Tư xinh đẹp cao quý kia đã trở lại, chỉ là màu lông hơi xám.

 

Tần Tiêu và Tống Bắc: “(⊙o⊙) “

 

Con mèo vểnh cái đuôi to lên rồi nhẹ nhàng nhảy lên ghế nhỏ.

 

Phát hiện vài miếng táo được đặt ngay ngắn trong hộp cơm nhựa màu trắng.

 

Hẳn là Quách Triều Minh đã xé ra để bồi thường trong lúc cô đang lăn lộn dưới bàn ăn.

 

Coi như tên nhóc kia biết điều.

 

Mèo thích sạch sẽ, thường thích liếm móng của mình. Bạch Hạ Hạ vừa sợ dơ vừa sợ ăn lông nên trước giờ không có thói quen này.

 

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H

Báo lỗi chương