Tống Bắc thật là đau đầu, thuộc hạ toàn là đám ba gai, không chịu nghe lời ông ấy, cực kỳ khó bảo: "Giống như lần này, cậu chạy vào núi Thúy Liên. Chúng tôi suýt chút nữa lật cả ngọn núi, nếu mà không tìm thấy thì chẳng phải là cậu. . ."
Bọn họ biết Tần Tiêu cần viện trợ, chỉ cần nhanh hơn chút nữa thôi là có thể cứu được anh. Lúc này người trong căn cứ như kiến bò trên chảo nóng, từng nhóm chạy về phía ngọn núi.
Quách Triều Minh càng hận không thể không nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, lật tung mặt đất hết cả lên.
Tần Tiêu co giật khóe miệng: "Được, tôi biết rồi."
Ngoài miệng thì anh nói biết nhưng biểu cảm lại thản nhiên. Tống Bắc biết rõ tên nhóc này vẫn không để tâm tới lời của ông, lần sau chắc chắn vẫn làm như vậy.
Người ta không thèm coi trọng mạng sống, thật khí phách làm sao.
Tống Bắc càng tức, tức muốn bùng nổ! Nhưng ông ấy cũng phải bó tay đành chịu.
"Đúng rồi!" Tần Tiêu đột nhiên nhớ tới com mãnh hổ lộng lẫy đi về phía mình trước khi hôn mê, sau khi anh tỉnh thì các bác sĩ thay nhau hỏi rồi làm đủ loại kiểm tra khiến thể xác và tinh thần của anh mệt mỏi.
Hiện tại anh có thời gian nghỉ ngơi mới nhớ tới chuyện này: "Sao các người tìm thấy tôi vậy?"
"Tôi nhớ rõ là mình đã gặp một con hổ. . ." Nhưng trên người anh không có dấu vết bị thú dữ cắn xé, cho dù viện trợ tới kịp thì lúc ấy anh cũng đã vào miệng cọp, làm sao có thể chạy thoát được?
"Đúng, đúng đúng! Tôi còn chưa nói chuyện này với cậu." Tống Bắc đột nhiên hào hứng, muốn thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt: "Biết ai cứu cậu không?"
Tần Tiêu hiếm khi thấy Đoàn Trưởng vững vàng như núi lộ ra dáng vẻ thần bí kèm theo phấn khởi, anh không khỏi nhướn lông mày lưỡi kiếm lên rồi nói một cách thản nhiên: "Không biết."
"Tôi hôn mê mà."
Tống Đoàn Trưởng bị biểu tình lạnh lùng "Ông ngốc à? Chuyện này mà cũng hỏi tôi" của Tần Tiêu làm nghẹn họng, ông ấy nói với giọng điệu bất mãn: "Tôi biết, cậu không biết! Ý tôi là để cậu đoán."
"Chắc chỉ lòng vòng mấy người đó thôi. . ." Tần Tiêu không mấy hứng thú, gương mặt đẹp trai cương nghị cực kỳ lạnh lùng.
Tống Bắc. . . Ông ấy biết mà. Tên nhóc Tần Tiêu này nhạt nhẽo kinh khủng, tính cách nghiêm túc như lão già cổ hủ, ngày thường thì lạnh như cục đá.
Tiếc cho gương mặt đẹp kia.
Sao mặt của ông ấy lại không được như thế nhỉ? Tống Bắc tiếc nuối lần thứ N… Dáng vẻ điển trai này, phải cười nhiều lên mới tìm vợ được!
Thật lãng của trời! Tần Tiêu đúng là lãng phí của trời!
Tống Bắc vừa nghĩ tới vợ thì càng càng uất ức. Một đám thuộc hạ độc thân, đúng là Hoàng Đế chưa vội, thái giám gấp, ông ấy nôn muốn chết.
Chú thích: Hoàng Đế chưa vội, thái giám gấp: ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng
Tống Bắc bó tay với tính tình lạnh lùng của Tần Tiêu: "Đoán sai rồi."
"Hửm?" Tần Tiêu có hơi bất ngờ.
"Cốc cốc cốc."
"Vào đi, cửa không đóng."
Quách Triều Minh đẩy cửa ra với nụ cười trên mặt, Tần Tiêu nghiêng đầu nhìn làm cho anh ta đứng lại ngay cửa.
Thế nhưng có một con mèo nhỏ lại bước từ từ vào phòng bệnh với dáng đi duyên dáng.
Cặp mắt có hai màu xanh lục và xanh lam lướt nhìn xung quanh như thể đang đánh giá điều kiện trong phòng bệnh
Đây là phòng bệnh hai người, trong phòng ngăn nắp sạch sẽ. Giường bên phải trống không, giường bên trái có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bệnh nhân màu trắng đang ngồi dựa lên giường.
Tóc đầu đinh, lông mày lưỡi kiếm, mũi cao thẳng. Sự cương nghị nơi chân mày sâu sắc bị nhu hòa đi nhiều bởi dáng vẻ ốm yếu tái nhợt, con ngươi đen nhánh sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô với vẻ kinh ngạc.
Bạch Hạ Hạ được một anh quân nhân đẹp trai như thế nhìn thì hơi ngượng ngùng. Cô lấy chân gãi lỗ tai, mèo nhỏ cố gắng duy trì hình tượng thanh nhã, nhảy lên ngồi xổm trên cái ghế cạnh giường bệnh.
“?”
Ai đi thăm bệnh mà lại còn đem theo một con mèo tới. Tần Tiêu nhìn qua một cái đã nhận ra Bạch Hạ Hạ, đôi mắt hai màu xanh khác nhau, đôi mắt này khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc với nó.
Anh cho con mèo nhỏ này ăn hai lần, sau đó thì không thấy nó đâu nữa. Tần Tiêu cũng không mấy để ý, chỉ nghĩ là con mèo đói không có chỗ để đi, nếu không cho nó chút đồ ăn có thể nó sẽ chết đói.
Vậy nên anh mới liên tục trong mấy ngày đều mang thức ăn cho nó.
Sau đó không thấy mèo nhỏ nữa, Tần Tiêu cũng không để trong lòng, không ngờ lại gặp được nó ở phòng bệnh.
“Trung Đoàn Trưởng.” Tần Tiêu nhìn Tống Bắc, trong mắt hiện rõ sự tò mò.
“Nó cứu được cậu mà, tất nhiên là sẽ muốn tới thăm.” Quách Triều Minh nháy mắt với Tần Tiêu, loay hoay lấy mấy hộp cơm từ trong túi nilon ra.
Tần Tiêu nhìn Tống Bắc rồi lại nhìn Quách Triều Minh.
Lời nói này của Quách Triều Minh có ý gì đó.