Mùa xuân năm 1990, nhà họ Tạ thành phố Thượng Hải.
Tạ Chi Ngữ ngồi trên chiếc ghế sofa da được nhập khẩu, trên tay cầm một quyển sách tiếng Anh chăm chú đọc.
“Bang” Một tiếng chiếc túi giấy nện vào bàn trà trước mặt cô gái, thổi bay những sợi tóc trước trán cô.
“Đồ giả mạo, lập tức ra khỏi nhà họ Tạ cho tao!”
Một cái túi giấy hung hăng nện vào bàn trà trước mặt cô, gió thổi làmvén lên những cọng tóc trước mặt cô gái.
“Chị à, chị lại định làm loạn gì vậy?” Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái vang lên, cô hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía người đang ở trước mặt. Đó là chị ruột lớn hơn cô hai tuổi tên là Tạ Thư Lôi.
Nhà họ Tạ có ba người con, đứa đầu là con trai, hiện đang học đại học, Tạ Thư Lôi là con thứ hai, đang học cao trung, còn cô Tạ Chi Ngữ là em út.
“Tạ Chi Ngữ, à không, Bạch Chi Ngữ, mày căn bản không phải em gái tao, mày hiện tại lập tức cút ra khỏi nhà cho tao” Tạ Thư Lôi chỉ tay về hướng cửa, quát lớn.
Tạ Chi Ngữ có chút ngốc lặng, từ bàn trà cầm túi giấy, cô mở ra. Nội dung trong đó khiến cô giật mình, cô vậy mà không phải con gái của nhà họ Tạ!
Bố mẹ Tạ cũng theo sát đó đi vào phòng khách, phía sau họ là một cô bé có vẻ nhút nhát sợ sệt ăn mặc mộc mạc, tóc cắt ngắn, từ vẻ ngoài cho thấy cũng gần gần chạc tuổi cô.
Tạ Chi Ngữ đứng dậy, giơ văn kiện trong tay lên, nói: “Cha, mẹ, đây là sự thật sao?”
Mắt mẹ Tạ đỏ bừng, giữ chặt tay cô: “Bé con, mẹ cũng không chấp nhận được, người mẹ coi như trân bảo đã yêu thương suốt mười lăm năm, lại không phải con đẻ của mẹ.”
Khuôn mặt ba Tạ thì trầm xuống: “Nếu đã biết là nhầm, thì mau đổi lại đi, bố mẹ ruột của con ở ngoài cửa chờ đó!”
“Còn không mau cút đi! Đây mới em gái ruột của tao!” Tạ Thư Lôi vừa nói vừa lôi kéo Tạ Thanh Dao nãy giờ vẫn đứng một bên không lên tiếng, cô ta còn cố tỉnh tỏ ra thân mật ôm lấy bả vai Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao thấp cúi đầu, vờ như có vẻ không dám nhìn Tạ Chi Ngữ, không, Bạch Chi Ngữ, nhưng thật ra cô ta lại điên cuồng cười to ở trong lòng.
Ha ha ha ha! Cô ta thế mà lại được sống lại. Đời này cô ta sẽ không ngu xuẩn giống như đời trước, vừa trở lại nhà họ Tạ đã tự tìm đường chết. Đời này, cô ta muốn ngồi cả đời ở vị trí con gái cưng của nhà giàu số một thành phố nàyt.
Bạch Chi Ngữ nhìn bốn người nhà họ Tạ, rút tay ra khỏi tay mẹ Tạ.
“Nếu đã sai rồi, vậy nên đổi về thôi!” Giọng nói cô vẫn mềm mại như cũ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
“Bé con..” Tạ mẫu có chút không nỡ.
“Mau cút! Trở lại với đôi cha mẹ ruột nghèo như quỷ của mày đi! À, mày còn có tám anh trai như quỷ chết đói đầu thai nữa. Bạch Chi Ngữ, yên tâm đi ba mẹ mày sẽ đem mày bán đổi lễ hỏi cho anh trai mày.” Tạ Thư Lôi hận không thể tự tay động thủ đuổi người.
Bạch Chi Ngữ lập tức rời khỏi nhà họ Tạ, vừa ra liền nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông mặc quần áo lao động của xưởng sắt thép, còn người phụ nữ ăn mặc rất mộc mạc.
Vẻ ngoài của hai vợ chồng đều rất đẹp, nhìn thấy Bạch Chi Ngữ đi ra, họ liền tiến lên nghênh đón.
“Con chính là...Chi Ngữ sao?” Mẹ Bạch nói.
Bạch Chi Ngữ gật đầu.
Mẹ Bạch liền giữ chặt tay cô: “Đi, về nhà rồi nói sau.”
Ba Bạch cũng phụ họa: “Về nhà lại nói.” Bạch Chi Ngữ đi theo cha mẹ Bạch trở về nhà. Bạch gia thuê một căn nhà ba phòng ở một ngõ hẻm cạnh trường trung học thành phíi Thượng Hải, trong nhà có tổng cộng mười một người.
Cha mẹ Bạch ở một phòng, Tạ Thanh Dao một mình một phòng, tám anh trai thì ở một phòng.
Các anh trai thì ở giường tầng giống như là giường của kí túc xá vậy.
Sàn nhà là xi măng, một số nơi đã nứt ra, tường nhà cũng chỉ trát xi măng chứ không sơn tường, trên ấy còn dán những poster minh tinh Hồng Kông.
Trên nóc nhà chỉ có một bóng đèn điện, dây điện đều lộ hết ra ngoài.
Đồ điện duy nhất còn lại là một chiếc TV đen trắng đã qua sử dụng. Căn nhà này nghèo đến mức có thể dùng từ chỉ có bốn bức tường để hình dung. Dù vậy, tuy nhìn có vẻ cũ nát nhưng cũng được quét dọn rất sạch sẽ. Nhà này cùng với nhà họ Tạ hoàn toàn là một trên trời một dưới đất, sự chênh lệch giàu nghèo của thời đại này được cụ thể hóa ở đây.
“Bé con, trong nhà tương đối cũ nát, con đừng ghét bỏ, mẹ con nói, giáo dục là việc lớn, tiền nhà chúng ta kiếm được đều chi ở việc học của bọn nhỏ.” Cha Bạch cười hiền nói.
Mẹ Bạch: “Bây giờ không có tiền không có nghĩa là tương lai cũng không có, chỉ cần bọn nhỏ chịu dụng tâm đọc sách, tiền rồi cũng sẽ có.”
Cha Bạch gật đầu: “Đúng đúng, mẹ con nói đúng!”
Bạch Chi Ngữ nghe cách họ nói chuyện liền biết bọn họ là một cặp cha hiền mẹ nghiêm, mà Tạ Gia lại là cha nghiêm mẹ hiền.
Mẹ Bạch lại kéo Bạch Chi Ngữ ngồi xuống ghế: “Mẹ nói qua tình huống trong nhà cho con biết nhé. Ba con đi làm ở xướng sắt thép, tiền lương một tháng 400đống, còn mẹ bán chút đồ, tiền lương không cố định, ít thì mấy chục đồng, lúc nhiều thì bảy tám trăm đồng. Phòng này là phòng chúng ta thuê, trong nhà tạm thời không có tài sản gì, nhưng cũng không mắc nợ ai, con còn có tám anh trai nữa.”