Chu Tiểu Quân cười xua tay: “Làm gì khách sáo vậy. Linh Linh, anh thực sự nể phục em đấy. Năm trước bọn mình nói chuyện ủ rượu, kết quả không làm được, nhưng em lại nuôi lợn thành công thế này, em thật tài giỏi.”
Trong lời nói của Chu Tiểu Quân toát lên sự khâm phục. Thực lòng mà nói, trước đây anh ta không nghĩ rằng Nhiễm Linh Linh lại có khả năng đến thế.
Nhìn thấy cả chục con lợn sắp đến lúc xuất chuồng, Chu Tiểu Quân không khỏi ngưỡng mộ.
Nhiễm Linh Linh thì đang suy nghĩ gì đó: “Bây giờ có nhiều người muốn học em cách nuôi lợn, thậm chí còn hỏi em có bán thức ăn chăn nuôi không. Điều này làm em nghĩ đến một ý tưởng. Anh nghĩ sao nếu bọn mình mở một nhà máy nhỏ sản xuất thức ăn chăn nuôi?”
Chu Tiểu Quân vỗ đùi, hào hứng kêu lên: “Ý hay đấy! Hoàn toàn có thể! Sao anh lại không nghĩ ra nhỉ? Mở nhà máy thức ăn chăn nuôi còn dễ tiêu thụ hơn cả ủ rượu.”
“Nhưng còn vấn đề xin giấy phép thì sao? Bây giờ đâu cho tư nhân mở xí nghiệp đâu?” Nhiễm Linh Linh lo lắng hỏi.
Chu Tiểu Quân cười, tự tin nói: “Chính sách bây giờ khác xưa rồi. Hiện tại cho phép tư nhân làm xí nghiệp, chỉ là xin giấy phép có chút phiền phức thôi. Nhưng em yên tâm, chuyện này cứ để anh lo.”
“Nếu đã quyết định làm thì phải tính toán kỹ lưỡng, đưa ra một phương án cụ thể. Chúng ta cần tính tỉ lệ đầu tư, phần trăm cổ phần và chia lợi nhuận tương lai. Tất cả phải viết thành văn bản hợp đồng rõ ràng để tránh rắc rối về sau,” Nhiễm Linh Linh nói thêm.
Chu Tiểu Quân gật đầu đồng ý: “Được, nghe theo em hết. Em nghĩ xa thật, em nói sao thì cứ làm vậy đi.”
Thấy Chu Tiểu Quân đồng ý dễ dàng, Nhiễm Linh Linh tiếp tục đề xuất:
“Em sẽ đảm nhiệm vị trí giám đốc nhà máy kiêm quản lý tài chính, còn anh sẽ là phó giám đốc kiêm giám đốc tiêu thụ. Anh thấy sao? Cả hai chúng ta cùng đầu tư 50%, lợi nhuận chia đôi.”
Chu Tiểu Quân gật đầu: “Không vấn đề gì. Anh sẵn lòng nghe theo sự lãnh đạo của em. Anh sẽ về lên kế hoạch, xem thử giá máy móc công cụ, tổng chi phí cần bao nhiêu. Em thấy sao?”
“Được, em đồng ý.” Nhiễm Linh Linh nhìn lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Chu Tiểu Quân, mỉm cười nói: “Xem ra hai chúng ta có duyên hợp tác, lần này chắc chắn sẽ thành công.”
“Chắc chắn sẽ thành công. Đây là cơ hội để chúng ta không chỉ kiếm tiền mà còn giúp hàng nghìn nông dân nuôi lợn thoát nghèo.”
Nói xong, Chu Tiểu Quân vẫy tay chào rồi mang túi lên vai, quay trở về.
Nhiễm Linh Linh dựa vào hàng rào trang trại, nhìn theo bóng dáng Chu Tiểu Quân dần xa, lòng cô chợt có một cảm giác khó tả.
Đó có phải là sự ngưỡng mộ? Hay là tình cảm gì khác? Chính Nhiễm Linh Linh cũng không rõ.
Dù sao đi nữa, trong khoảnh khắc này, nơi mềm yếu nhất trong lòng cô bỗng chốc rung động không giải thích nổi.
Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của mối tình đầu sao?
Nhiễm Linh Linh cười lắc đầu. Cô còn trẻ, mới 18 tuổi, sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu, mà lời dặn dò của cha mẹ lúc lâm chung phải tìm được em gái Nhiễm Tiểu Anh vẫn chưa có chút manh mối.
Ôi, con đường phía trước còn dài, gánh nặng còn nhiều. Nhiễm Linh Linh chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của Tôn Trung Sơn.
Cuộc cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực hơn nữa.