Tuy nhiên cô không ngờ rằng Chu Tiểu Quân lại thích mình.
Bây giờ nếu đã biết rằng Chu Tiểu Quân có tình cảm với mình, nhưng bản thân cô lại không có tình cảm với anh ta, vậy mỗi khi gặp mặt Nhiễm Linh Linh sẽ tìm cách tránh né.
Nhưng lần này cô không kịp tránh. Chu Tiểu Quân đã vẫy tay từ xa và nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Linh Linh, em cũng đi chợ à? Lâu rồi không gặp, trông em càng ngày càng xinh đẹp đấy!”
Thấy anh ta đã chủ động chào mình, không đáp lại thì quá bất lịch sự, nên Nhiễm Linh Linh đành mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, tôi đi chợ. Chu kỹ thuật viên hôm nay không đi làm sao?”
“Đi làm chứ, nhưng tôi có chút việc nên trì hoãn một chút. Rau củ nhà em dạo này trồng tốt không? Nghe nói em phát tài rồi, còn xây được cả nhà ngói mới nữa.” Chu Tiểu Quân tìm cách bắt chuyện.
Nhiễm Linh Linh lịch sự đáp: “Phát tài gì đâu. Chỉ là chuyện thường thôi, rau củ trồng cũng không nhiều, chỉ là vài thứ rau củ bình thường chẳng có gì đáng nói. Cũng không cần phải phiền đến anh.”
“Nói gì mà phiền với không phiền. Trạm nông nghiệp của chúng tôi là để giúp bà con giải quyết kỹ thuật trồng trọt mà. Nếu em có gì cần thì cứ nói ra, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.” Chu Tiểu Quân chân thành nói.
Vì chuyện mai mối trước đó của dì Trương, Nhiễm Linh Linh cảm thấy ngại ngùng, muốn tránh Chu Tiểu Quân. Cho dù có vấn đề cần hỏi, bây giờ cô cũng sẽ không tìm anh ta. Thế là cô vội nói:
“Chu kỹ thuật viên, xin lỗi nhé tôi còn có việc phải làm. Hẹn dịp khác nói chuyện sau. Chào anh!”
Chu Tiểu Quân vội chặn lại, ngập ngừng một lúc rồi đỏ mặt nói:
“Cô tôi nói với em rồi phải không? Thật sự xin lỗi, tôi hơi đường đột quá. Nhưng không sao, tôi biết em sẽ không đồng ý, chúng ta cứ làm bạn bình thường thôi. À, tôi có một dự án, sao chúng ta không hợp tác thử xem? Tôi tin rằng dự án này chắc chắn sẽ giúp em kiếm được tiền.”
Nhiễm Linh Linh chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn Chu Tiểu Quân một cái rồi hỏi với giọng hơi nghi ngờ: “Dự án gì vậy? Tôi không học nhiều, anh đừng có lừa tôi đấy nhé.”
Chu Tiểu Quân vỗ ngực, tự tin đáp: “Tôi là Chu Tiểu Quân, không bao giờ lừa ai cả, nhất là em. Tin tôi lần này đi! Tôi biết em có tham vọng lớn muốn làm nên chuyện, cũng giống như tôi. Tôi không muốn cả đời chỉ là một kỹ thuật viên bình thường. Chúng ta còn trẻ, phải dám xông pha một lần, không thành công cũng phải cố gắng hết sức!”
Chu Tiểu Quân và Nhiễm Linh Linh đứng nói chuyện với nhau dưới mái hiên một cửa hàng ven đường.
Trong mắt người khác họ có vẻ như đang hẹn hò, nhưng thực ra, một trong những doanh nghiệp nổi tiếng sau này đã ra đời trong hoàn cảnh như thế.
Hai người trẻ tuổi không cam chịu cuộc sống tầm thường, với trái tim đầy nhiệt huyết, mang theo khát vọng thách thức số phận và mơ ước về tương lai, đã cùng nhau khởi đầu giấc mơ của mình.
Chu Tiểu Quân đề cập đến một dự án muốn hợp tác với Nhiễm Linh Linh, lời nói của anh ta đầy chân thành và tha thiết.
Nhiễm Linh Linh vẫn chưa rõ thật giả ra sao nên có chút nghi ngờ hỏi: “Dự án gì vậy?”
“Kỹ thuật ủ rượu gia đình. Kỹ thuật này tôi học được từ Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh. Ban đầu tôi định tự mình làm, nhưng vì ba tôi là cán bộ, tư tưởng của ông vẫn chưa thay đổi, ông ấy không cho phép tôi làm ăn tự do, bảo đó là đầu cơ trục lợi, không phải công việc chính đáng. Vì thế tôi luôn muốn tìm một người hợp tác. Tôi có thể phụ trách quảng bá và tiêu thụ nhưng không thể trực tiếp tham gia sản xuất, càng không thể đứng tên chính thức.”