“Học trưởng, cảm ơn anh nhiều, nhưng anh cứ lo việc của mình đi. Đường chỉ còn vài bước, em tự gánh được mà.”
Nhiễm Linh Linh không muốn phiền đến Chu Nham vì lo sợ rằng nếu mẹ anh, bà Lưu Thải Quyên biết chuyện thì sẽ lại gây rắc rối, làm cô gặp xui xẻo.
Tự cô mỗi ngày đều gánh rau, không cảm thấy mệt mỏi gì.
Chu Nham hiểu được tâm tư của Nhiễm Linh Linh nên vội vàng bước lên chắn ngang đường cô, nói:
“Mẹ anh sáng sớm đã đi họp chợ rồi, em yên tâm, bà ấy sẽ không biết đâu.”
Chu Nham chặn đường, lại thể hiện sự chân thành khiến Nhiễm Linh Linh không tiện từ chối thêm. Cô đành đưa đòn gánh cho Chu Nham, khuôn mặt ửng đỏ nói:
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Chu Nham cười tiếp nhận đòn gánh, trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng thì làm bộ thản nhiên:
“Chúng ta là bạn học mà, giúp đỡ nhau chút việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.”
Nói xong, Chu Nham khẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhiễm Linh Linh rồi cúi người gánh rau đi trước.
Dù là nam, lại lớn tuổi hơn Nhiễm Linh Linh nhưng Chu Nham không quen với công việc nông thôn, càng ít khi phải gánh nặng.
Vì thế cách anh ta gánh rau trông không được gọn gàng và chắc chắn không nhẹ nhàng như Nhiễm Linh Linh.
Dù vậy, để gây ấn tượng với cô gái mà mình thích, Chu Nham cố gắng chịu đựng, dù mỗi bước đi đều thấy khó khăn gượng gạo.
Nhiễm Linh Linh đi theo sau, nhìn thấy cách gánh của Chu Nham còn vất vả hơn mình, trong lòng cô rất muốn cười.
Nhưng trước khi cô kịp cười, tai ương đã ập đến.
Khi Chu Nham gánh rau đến gần cổng làng, còn một đoạn dài nữa mới đến nhà Nhiễm Linh Linh, bỗng có một giọng nói quen thuộc lại đáng ghét vang lên:
“Nhiễm Linh Linh, đồ hồ ly tinh! Còn nhỏ mà đã biết dụ dỗ đàn ông. Mày có tay có chân, sao không tự gánh đồ đi, còn bắt con trai tao làm, thật buồn cười!”
Đó là giọng của Lưu Thải Quyên, mẹ Chu Nham.
Bà ta vốn đi họp chợ, nhưng giữa đường phát hiện ra mình quên mang tiền nên quay về. Đến cổng làng, bà ta bắt gặp con trai mình đang gánh rau cho Nhiễm Linh Linh, lập tức nổi cơn lôi đình mắng to.
Nhiễm Linh Linh bất ngờ bị chửi, trong lòng dâng lên bực tức, nhưng nghĩ đến mặt mũi Chu Nham nên cô đành nhẫn nhịn, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì.
Chu Nham cũng giận đỏ mặt, đặt đòn gánh xuống, quay sang mẹ mình với sắc mặt căng chặt:
“Mẹ đang nói gì vậy? Sao mẹ lại nói khó nghe như thế? Con chỉ thấy Linh Linh hơi vất vả nên giúp chút việc, không liên quan gì đến mấy chuyện mẹ nói. Mẹ đừng ăn nói vô lý như vậy!”
“Cái gì? Mẹ vô lý hả? Con là do ai nuôi lớn? Con bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, ngay cả mẹ cũng không để vào mắt nữa, thật là tức chết mẹ mà!”
Chu Nham bất đắc dĩ trả đòn gánh lại cho Nhiễm Linh Linh, nhỏ giọng xin lỗi:
“Học muội, xin lỗi nhé. Không ngờ mẹ anh lại về sớm thế này, làm phiền em rồi.”
Nhiễm Linh Linh mặt đỏ bừng, im lặng nhận lại đòn gánh, không nói lời nào.
Giờ khắc này cô có thể nói gì?
Lưu Thải Quyên ghét cô chẳng qua cũng vì chuyện của thế hệ trước. Nhưng cô không hiểu nổi, ân oán của người lớn sao cứ phải kéo đến thế hệ sau? Có ý nghĩa gì đâu?
Lưu Thải Quyên còn định mắng tiếp nhưng Chu Nham đã chạy đến bên mẹ, giọng gần như van nài: