Chương 3: Con gái Lục Thuỵ (1/2)
Hai cô chị dâu và cô em chồng nhà họ Lục, từ trong ra ngoài đều chèn ép, coi thường cô.
Mẹ chồng cũng cảm thấy cô nhà quê,không có học thức, những điều này cô đều biết rõ.
Nhưng cô không thể thay đổi được gì, cô chỉ là một cô con dâu nhà quê, chưa từng ra khỏi huyện, dù có học hết cấp ba thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Đối diện với nhà chồng có thân phận, có công việc tốt, có học thức ở thành phố lớn, tự tin và phóng khoáng, cô không đủ tự tin, càng thêm tự ti.
Lúc đó cô cảm thấy mình giống như một cây cỏ đuôi chó lạc vào vườn hoa, không chỉ lạc lõng mà còn ảnh hưởng đến vẻ đẹp của vườn hoa.
Tóm lại, cô không hợp với người nhà họ Lục về mọi mặt.
Triệu Cẩm Thư sống lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra sau này, rồi nhìn những người nhà họ Lục hiện tại, hoàn toàn không còn chút tự ti nào.
Người nhà họ Lục cũng là người, cũng có đủ hỉ nộ ái ố, cũng sẽ tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt.
Người ta thường nói gừng càng già càng cay, chẳng phải cô chính là một bà già đội lốt cô gái trẻ sao? Sống cả một đời người, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy? Có chuyện gì mà cô chưa từng nghe? Trải qua quá nhiều chuyện, bà già cô đây mặt dày mày dạn rồi.
Nói ra thì, Triệu Cẩm Thư tuy là cô gái nhà quê, nhưng bố cô là đội trưởng đội sản xuất, mẹ cô là giáo viên trong thôn, điều kiện sống gia đình cũng không tệ. Cô có ngoại hình xinh xắn, từ nhỏ thường xuyên ốm đau, tính tình có chút đỏng đảnh, tâm tư cũng nhạy cảm, dù bố mẹ cô không chỉ có một mình cô, nhưng để cô ít ốm đau, họ cũng thiên vị cô hơn một chút.
Từ nhỏ cô đã sống sung sướng hơn nhiều cô gái thành phố, ít nhất những cô gái tri thức trẻ từ thành phố về thôn đều rất ngưỡng mộ cô.
Triệu Cẩm Thư từ nhỏ đã thích làm đẹp, đến tuổi lấy chồng, cô nhìn quanh những chàng trai trong vùng, không ưng được ai, đúng lúc này trong thôn có một giáo sư trẻ bị hạ phóng.
Giáo sư không chỉ trẻ tuổi, mà còn có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, vẻ ngoài đó đến cả diễn viên nam trong phim chiếu ở thôn cũng không sánh bằng, tóm lại, cả đời này Triệu Cẩm Thư chưa từng thấy người nào đẹp trai và hợp ý cô như vậy.
Theo như nghe ngóng được, anh ta chưa kết hôn, cũng chẳng có đối tượng nào.
Triệu Cẩm Thư như bị ma xui quỷ khiến, bất chấp sự phản đối của gia đình, cũng chẳng để tâm đến thân phận bị hạ phóng xuống nông thôn của anh ta, một mực đòi theo đuổi anh ta.
Sống đến nửa đời người, Triệu Cẩm Thư vẫn không hiểu nổi tại sao Lục Cẩn Đài lại đồng ý hẹn hò với cô, rồi còn đồng ý kết hôn với cô nữa.
Có phải như lời đồn đoán của người trong thôn, anh ta không muốn chịu khổ ở nông thôn, nên tìm một chỗ dựa?
Triệu Cẩm Thư cảm thấy không phải vậy, Lục Cẩn Đài không phải là người sợ khổ, sau này dù kiếm được nhiều tiền, cuộc sống của anh ta cũng chẳng khác gì một người tu hành khổ hạnh.
Một năm mười hai tháng, anh ta có đến mười tháng ở trong phòng thí nghiệm.
Cơm không cần ngon, chỉ cần đủ no là được.
Quần áo không rách không nát, anh ta sẽ không mua đồ mới.
Nhu cầu ăn mặc ở của anh ta đơn giản đến mức chỉ cần không chết đói không chết rét, có chỗ ngủ là được.
So với việc muốn tìm một chỗ dựa để bớt khổ cực ở nông thôn, cô càng tin rằng với tính cách làm việc theo khuôn khổ của anh ta, là do đến tuổi nên kết hôn sinh con.
Đúng lúc bị điều xuống nông thôn, lại đúng lúc gặp được cô, một con trâu lì đâm đầu vào tường cũng không quay lại, không chê bai thân phận của anh ta, một lòng muốn hẹn hò với anh ta, ngoại hình cũng không đến nỗi nào, thế là thuận nước đẩy thuyền kết hôn sinh con.
Tất nhiên, dù Lục Cẩn Đài kết hôn với cô vì lý do gì, cũng đã hai đời rồi, cô chẳng buồn nghĩ nhiều làm gì.
Vả lại, dù hồi trẻ Lục Cẩn Đài gây cho cô một vài phiền muộn về tình cảm, nhưng anh ta thực sự đã cho cô một cuộc sống sung túc về mặt vật chất.
Đời này, cô đã là một bà già, chẳng còn tâm tư yêu đương, cũng chẳng còn những cảm xúc nhạy cảm tự ti, chỉ muốn sống sao cho thoải mái nhất mà thôi.
----------