Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh đến Cục Dân Chính, xếp hàng đăng ký kết hôn, cô đã mang theo đầy đủ giấy tờ. Suốt quá trình, Phúc Sinh luôn giữ vẻ mặt căng thẳng, Tạ Tiểu Ngọc đoán là hắn đang hồi hộp.
Dù sao việc này không giống thời cổ đại, cổ đại kết hôn cần tam môn lục sính, còn bây giờ ở Cục Dân Chính, hai mươi phút là xong.
Chị nhân viên làm giấy tờ không biết Phúc Sinh là người cổ đại, chị thấy chàng trai này kết hôn mà mặt vẫn đanh lại, quả là một cảnh tượng hiếm thấy. Chị nhân viên không vui: “Đồng chí Diệp Hồi Chu, cưới được cô vợ xinh đẹp thế này, cậu không thể cười một cái à? Cậu làm cô gái người ta nghĩ sao?”
Diệp Phúc Sinh trừng mắt nhìn chị ta. Chị nhân viên bực mình: “Nói có hai câu mà cậu còn trừng mắt, không muốn cưới thì nói một tiếng!”
Phúc Sinh cúi đầu, hai lòng bàn tay đặt trên đầu gối, nắm chặt đến mức xương chân kêu răng rắc.
Tạ Tiểu Ngọc sợ Phúc Sinh bóp gãy xương chân mình, vội nói: “Chị ơi, người yêu em căng thẳng và xấu hổ quá. Thật ra trong lòng anh ấy rất vui, kích động cả đêm, giờ bị khản giọng nên không nói được ạ.”
Ồ, ra là vậy. Chị nhân viên nhiệt tình của Cục Dân Chính “cạch cạch” hai tiếng, đóng dấu lên giấy đăng ký kết hôn.
“Xong rồi, hai đứa là vợ chồng hợp pháp rồi đấy. Sau này phải yêu thương nhau nhé.” Chị nhân viên cười nói.
Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh cúi chào: “Cảm ơn chị ạ.”
Tạ Tiểu Ngọc về thôn Đại Hà làm thanh niên tri thức, không có nguồn thu nhập kinh tế. Muốn ăn thịt cũng phải tự bỏ tiền mua, cha mẹ cô nửa năm nay gửi cho cô tổng cộng hai mươi đồng. Tạ Tiểu Ngọc đã tiết kiệm không dám dùng, hôm nay đi đăng ký kết hôn thì mang hết ra. Lúc ra khỏi nhà, mấy cô bạn thanh niên tri thức đã góp cho cô một ít phiếu đường.
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, chúng ta đi mua một ít kẹo cưới ở cửa hàng bách hóa mang về đi.”
Mặc dù không tổ chức đám cưới, nhưng trong thôn có nhiều trẻ con, lại còn có những cô bạn thanh niên tri thức đã góp phiếu đường cho cô, nên cũng phải mua chút kẹo phát lộc vui.
Phúc Sinh móc từ túi quần ra một nắm tiền giấy được xếp gọn gàng. Đây chính là “bạc” ở thời hiện đại, mẹ hắn đưa cho hắn, nói rằng Tiểu Ngọc không đòi tiền cưới, dù nhà có khó khăn đến mấy cũng phải gom ra tiền mua một thước vải, may cho Tiểu Ngọc một bộ quần áo mới.
“Cho em.” Phúc Sinh đưa tiền cho cô.
Tạ Tiểu Ngọc đếm được tổng cộng mười tám đồng tám hào. Cả thôn Đại Hà đều biết Cao Phân là quả phụ, một mình nuôi bốn đứa con, lại còn cưới vợ cho anh cả và anh hai của Diệp Phúc Sinh, nhà nghèo rớt mồng tơi. Nhà nào cưới vợ cũng phải vay nợ, Tạ Tiểu Ngọc không cần tiền cưới, không tổ chức đám cưới, nhà họ Diệp cuối cùng cũng không phải vay nợ.
Tạ Tiểu Ngọc đã tìm hiểu giá cả hiện tại trong mơ. Kẹo cứng hoa quả chỉ bảy hào một cân, kẹo sữa thỏ trắng đắt hơn một chút. Ngay cả như vậy, trừ khi có việc hỷ, không thì nhà ai dám bỏ tiền mua quà vặt cho trẻ con ăn? Hộp diêm hai xu một hộp mà còn phải tiết kiệm dùng nữa.
Tạ Tiểu Ngọc lấy phiếu đường ra, mua hai cân kẹo cứng hoa quả, tốn một đồng bốn hào. Cô nhớ ra xà phòng ở khu thanh niên trí thức đã hết, lại tốn thêm ba hào mua một miếng xà phòng, tổng cộng là một đồng bảy hào.
Phúc Sinh chỉ vào những cuộn vải đủ màu sắc phía sau quầy, kéo Tạ Tiểu Ngọc đang định đi lại, nói: “Mua vải.”
Phúc Sinh nhớ lời mẹ dặn, phải mua cho Tiểu Ngọc một mảnh vải hoa để may quần áo mới.
Tạ Tiểu Ngọc không thiếu quần áo, cha mẹ cô biết cô yêu cái đẹp nên hằng năm đều gửi đến mấy bộ quần áo kiểu dáng mới nhất của trung tâm thương mại.
Phúc Sinh thì lại thiếu đồ, bộ quần áo cộc tay sạch sẽ không vá víu cùng chiếc quần đen hắn đang mặc là bộ đồ tử tế duy nhất. Hắn không nỡ mặc khi ra đồng, chỉ dám mặc vào hôm đi đăng ký kết hôn.
Tạ Tiểu Ngọc không có phiếu vải, cô nắm một nắm kẹo mừng đưa cho chị gái ở cửa hàng tạp hóa, hỏi có vải nào không cần phiếu không. Vải không cần phiếu là vải bị lỗi, loại vải này giá cũng rẻ hơn và chỉ người quen mới mua được.
Tạ Tiểu Ngọc có cái miệng ngọt ngào, chỉ vài câu khen ngợi, chị gái liền lấy ra mấy xấp vải bị lỗi. Cô chọn mấy thước vải màu xám và đen, rồi mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt như cốc sứ men, bàn chải đánh răng, khăn mặt mới.
Phúc Sinh nhìn thấy chất liệu vải màu xám và đen thì cau mày. Rõ ràng Tiểu Ngọc mặc loại vải hoa kia sẽ đẹp hơn nhiều.
Nhưng tính cách và sự huấn luyện từ nhỏ của hắn chỉ cho phép tuân lệnh tuyệt đối. Lỡ lời thì nhẹ cũng bị phạt, nặng thì mất mạng. Phúc Sinh cúi đầu, có lẽ nhìn thêm tấm vải hoa kia nữa cũng sẽ bị phạt.
Mua đồ xong, cô giao cho Phúc Sinh xách. Kế bên là cửa hàng chụp ảnh, Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh vào chụp ảnh cưới.
Chụp ảnh cưới vào thời đại này thật đơn giản, hai người ngồi trước phông nền, vai kề vai, đầu hơi sát vào nhau. Ống kính “cạch” một tiếng, thế là xong một bức ảnh cưới.
Phúc Sinh rất không quen ngồi sát người khác, Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào những bức ảnh treo trên tường tiệm: “Phúc Sinh, anh cứ ngồi yên đó. Một tuần nữa, chúng ta cũng sẽ có ảnh, sau này về già còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc trẻ của mình.”