Tạ Tiểu Ngọc đoán là có điều gì đó kỳ lạ, có lẽ ai đó thật sự có bàn tay vàng. Cô nói: “Tôi hoàn toàn không quen biết bà, làm sao có thể ở ngoài phố mà đoán ra bà là kẻ buôn người, rồi còn nhờ bà bắt cóc Phúc Sinh? Chính là bà và đồng bọn đã lừa gạt tôi!”
Vương Hỉ Nương chỉ vào Phúc Sinh: “Hai đồng chí hỏi hắn xem, hắn thấy hết toàn bộ quá trình, tôi không hề nói dối!”
Tên đầu trọc thở dài: “Hắn là một tên ngốc, còn không nói được, hỏi hắn thì có ích gì.”
“Anh mới là đồ ngốc!” Tạ Tiểu Ngọc không cho phép người khác mắng Phúc Sinh, cô giơ tay cào xước mặt tên đầu trọc: “Phúc Sinh là giỏi nhất, hắn chỉ không thích nói thôi, chứ không phải đồ ngốc!”
Hai nữ cảnh sát thì thầm: “Cô gái nhỏ xinh đẹp thế, làm sao có thể lấy một tên ngốc cơ chứ?”
“Đúng vậy, người yêu cô bé đẹp trai thế, ánh mắt lại trong veo như vậy, không thể là ngốc được đâu nhỉ?”
Nữ cảnh sát hỏi: “Đồng chí Diệp Hồi Chu, xin hỏi hai người đã đến ngôi miếu đổ nát với bọn buôn người bằng cách nào?”
Tạ Tiểu Ngọc có chút lo lắng, mặc dù cô không có đoạn ký ức ngắn này, nhưng Phúc Sinh chắc chắn biết. Phúc Sinh không thích nói, nhưng không có nghĩa là hắn không nói được.
Phúc Sinh sẽ nói gì đây?
Đôi mắt trong veo của Diệp Phúc Sinh đảo một vòng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, hai tay vẫn chấp sau lưng, chỉ về phía Vương Hỉ Nương và tên đầu trọc, hắn nói hai chữ: “Người xấu!”
Phúc Sinh không thích nơi đông người, nhất là nơi uy nghiêm như thế này. Dù sao trước khi đến nơi kỳ lạ này, hắn là một tử sĩ sống trong bóng tối, Phúc Sinh nói xong liền đi ra ngoài.
Nữ cảnh sát chưa từng thấy người đàn ông nào lạnh lùng như vậy, chưa kịp đợi bạn gái đã bỏ đi. Hừm, cô gái nhỏ này thật đáng thương.
Cô khẽ an ủi Tạ Tiểu Ngọc: “Người yêu cô thật cá tính, cái tuyệt chiêu ném đá đó đỉnh thật đấy.”
Lực kiểm soát vừa đủ, đến đồn cảnh sát, chỉ cần tạt một xô nước lạnh là hắn tỉnh lại.
Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười, Phúc Sinh còn nhiều tuyệt chiêu lắm. Cô vội vã muốn đi: “Chị cảnh sát ơi, em và người yêu em cần đi đăng ký kết hôn, bọn em đi được chưa ạ?”
“Được rồi, hai đứa đi đi. Sau này ra ngoài phố, đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ nhé.”
Nữ cảnh sát tinh ý hiểu ra, cô gái nhỏ hôm nay cùng người yêu vào thành phố đăng ký kết hôn, không đi Cục Dân Chính mà lại đi thẳng ra phố lớn rồi tìm ngay được bọn buôn người, chuyện gì lại ly kỳ đến thế. Chắc chắn là bọn buôn người thấy cặp đôi trẻ này đều xinh xắn đẹp trai nên mới nảy lòng tham muốn bắt cóc bọn họ.
Nữ cảnh sát cho giam giữ bọn buôn người, còn dặn dò Tạ Tiểu Ngọc sau này đừng dễ dàng tin người lạ.
Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn, bước ra khỏi đồn cảnh sát. Phúc Sinh đứng thẳng tắp bên lề đường, nhà họ Diệp đông người lại nghèo, thiếu thốn quần áo, Phúc Sinh gầy đến đáng thương. Gió thổi qua, vạt áo bay lên để lộ xương bả vai gầy guộc. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, cô nhất định phải nuôi Phúc Sinh béo lên một chút.
Tạ Tiểu Ngọc bước tới, cười tươi nói: “Phúc Sinh, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi.”
…
Củi trong bếp lửa cháy lách tách, bắn ra một đốm lửa. Lưu Tú Hảo ngồi xổm dưới bếp lò nhóm lửa, sợ hãi lùi lại khi bị tia lửa bắn trúng.
Mẹ chồng cô ta đang xào một đĩa trứng chiên hành lá, trứng vàng non tơi xốp xen lẫn hành xanh biếc, mùi thơm làm người ta chảy nước miếng.
Hôm nay Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc vào thành phố đăng ký kết hôn, Cao Phân mới nỡ lòng xào hai quả trứng. Bình thường, trong nhà nửa tháng mới khó khăn lắm mới thấy bóng dáng trứng.
Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt: “Mẹ, đừng đợi Phúc Sinh nữa, ăn cơm trước đi ạ, chiều còn phải ra đồng làm việc nữa.”
Cao Phân đứng ở cửa bếp, nhìn con đường đất dẫn ra đầu thôn, nói: “Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đi đăng ký kết hôn, chắc cũng sắp về rồi chứ?”
Trong lòng Cao Phân cũng rõ, Tạ Tiểu Ngọc gả cho Phúc Sinh là vì giận dỗi.
Tạ Tiểu Ngọc là thanh niên tri thức từ thành phố về, vừa xinh đẹp lại có học thức. Ban đầu cô dạy học ở trường tiểu học của thôn, bọn trẻ đều rất thích cô, những chàng trai trẻ trong thôn nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc không ai là không đỏ mặt.
Nhưng trong thôn không có bà mẹ nào muốn cưới Tạ Tiểu Ngọc về làm con dâu.