Tối qua trước khi ngủ, Tạ Tiểu Ngọc đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông chưa kịp reo thì cô đã bị người khác lay tỉnh.
Người phụ nữ trung niên với gò má cao đối diện, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Cái gã đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào mỏ than đen cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, nhiều nhất tôi trả cô hai mươi tệ thôi.”
Tạ Tiểu Ngọc suýt chút nữa thốt lên: “Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một mình làm bằng ba người, phải thêm mười tệ nữa!”
Phúc Sinh? Mỏ than đen? Khung cảnh này sao mà quen thuộc thế, y hệt giấc mơ cô thường gặp.
Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi những giá trị quan đúng đắn của thế kỷ 21, làm sao có thể làm cái việc buôn bán người được. Cô vội vàng bịt miệng, nuốt ngược câu nói đó vào bụng.
Nhìn lại đôi nam nữ đối diện, bọn họ ăn mặc theo kiểu thập niên 70, 80. Các bức tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã bị hư hỏng, hẳn là đã bị đập phá trong phong trào bài trừ mê tín phong kiến.
Người đàn ông đầu trọc đứng sau Vương Hỉ Nương thấy Tạ Tiểu Ngọc trắng trẻo, xinh xắn đến lạ. Cả đời này, ông ta chưa từng thấy cô gái nào mềm mại, kiều diễm như vậy.
Tên đầu trọc nảy sinh ý đồ đen tối, thì thầm vào tai Vương Hỉ Nương. Giọng ông ta rất nhỏ, đáng lý Tạ Tiểu Ngọc không thể nghe rõ bọn họ đang bàn bạc gì.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn biết, lúc này bọn họ đang bàn tính sẽ bắt cóc luôn cả cô. Phúc Sinh sẽ bị bán vào mỏ than đen làm khổ sai, còn Tạ Tiểu Ngọc sẽ bị bán vào núi sâu cho một gã đàn ông lớn tuổi không lấy được vợ.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ rằng cô vẫn đang mơ, vì từ khi có ký ức, cô thường xuyên lặp lại giấc mơ như một bộ phim truyền hình dài tập này.
Trong mơ, dường như đó là trải nghiệm cuộc đời cô ở một không gian khác.
Nhưng giấc mơ hôm nay có chút khác biệt, bởi vì câu thoại lẽ ra cô phải nói là “thêm mười tệ nữa,” thì cô lại kiểm soát được và không hề nói ra.
Phần mở đầu của giấc mơ này là khi Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vào thành phố làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng cảnh tượng lại xoay chuyển, cô đang thương lượng giá cả với bọn buôn người để bán Phúc Sinh vào mỏ than đen, vì cô không muốn kết hôn với một người ngốc và chỉ muốn quay về thành phố.
Mà bản thân cô cũng phải chịu quả báo, bị những kẻ buôn người tham lam bán vào núi sâu, gả cho một gã đàn ông lớn tuổi.
Đêm hôm bị bán đi, cô đã đá gã đàn ông kia thành tàn phế, không còn khả năng sinh hoạt vợ chồng. Cô cũng bị gã đánh gãy chân, cho đến ba năm sau, Phúc Sinh tìm được cô, đưa cô đến Cục Dân Chính để làm giấy đăng ký kết hôn.
Sau khi kết hôn, Phúc Sinh rất lạnh nhạt với cô, cả ngày không nói được vài câu. Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy Phúc Sinh đang trả thù cô vì việc cô đã tìm đến bọn buôn người để bán hắn nhằm mục đích quay về thành phố.
Tuy nhiên, Tạ Tiểu Ngọc hoàn toàn không nhớ mình đã tìm bọn buôn người như thế nào.
Ký ức của cô nhảy thẳng từ lúc đang trên đường đi làm giấy kết hôn với Phúc Sinh đến lúc bị bọn buôn người trói lại. Đoạn ký ức ở giữa này hoàn toàn bị thiếu và trong mơ cũng không có đoạn ký ức bị thiếu này.
Tạ Tiểu Ngọc tuyệt đối không hề có ý định bán Phúc Sinh, đó không phải là việc cô làm, tuyệt đối không phải.
Cứ như thế vài năm trôi qua, Tạ Tiểu Ngọc mới dần dần hiểu ra rằng, thực ra Phúc Sinh đối xử với cô tốt nhất, yêu thương cô đến tận xương tủy, chỉ là Phúc Sinh bị rối loạn giao tiếp. Hắn có thiên phú cực cao, khả năng học tập phi thường, nhưng không biết cách giao tiếp hay biểu đạt tình cảm với người khác.
Hơn nữa, Phúc Sinh còn là người xuyên không từ thời cổ đại.
Tạ Tiểu Ngọc sau khi trải qua giấc mơ này hiểu rõ rằng, Phúc Sinh ở cổ đại là một đứa trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt về huấn luyện thành tử sĩ. Người thời cổ đại không biết Phúc Sinh bị rối loạn giao tiếp, bọn họ đều mắng hắn là quái vật. Nhưng tại sao giấc mơ này vẫn chưa kết thúc vậy?