Tôn Hồng Hà nhớ tới sáu mươi đồng tiền kia, khóe mắt ửng hồng, cô nhớ lại những chuyện kiếp trước, rõ ràng đến mức như vừa mới xảy ra, cô thậm chí còn nhớ tới khi cô cùng Thẩm Liệt cũng chỉ vì sáu mươi đồng đó mà tranh cãi kịch liệt, Thẩm Liệt đến cuối cùng, mệt mỏi dùng một ánh mắt nhìn cô, cô cảm thấy ánh mắt đó có vẻ chán nản xem thường.
Tôn Hồng Hà nghĩ, Thẩm Liệt người này chính là kẻ không thực tế, anh luôn nói tiền có thể kiếm được, anh ta còn nói nếu anh ta cưới mình, nhất định sẽ tìm cách cho mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng là cô cảm thấy Thẩm Liệt vĩnh viễn không hiểu, đối với phụ nữ mà nói, một tháng cầm trong tay sáu mươi đồng tiền so với những lời anh ta nói thì thực tế hơn.
Cô chính là nông cạn, chính là nhìn trúng vào sáu mươi đồng tiền kia.
Nói khó nghe, nếu như không biết đến sáu mươi đồng tiền đó, cô làm gì vội vàng như vậy muốn cưới anh ta, nếu không cô đã nghĩ lại!
Tôn Hồng Hà còn cảm thấy mình bị lừa.
Là, Thẩm Liệt cho tới bây giờ đều không nói với cô chuyện một tháng có sáu mươi đồng tiền hỗ sợ, cũng không chắc chắn được điều gì, nhưng là cô đã hỏi thăm, đã sớm nghe ngóng, Thẩm Liệt chẳng lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, cô thật ra đã nghe qua sao? Anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ, người phụ nữ thật sự cũng rất đắn đo với sáu mươi đồng tiền kia sao? Ai biết anh ta có phải giả vờ ngu ngốc, cố ý không chịu giải thích rõ chuyện này!
Tôn Hồng Hà cảm thấy bị lừa, mắt đỏ lên, cười giễu cợt một tiếng, nhìn Đông Mạch trươc mắt, cô dĩ nhiên biết Đông Mạch là bị ép tới, còn Đông Mạch này, thật ra thì cũng không coi trọng Thẩm Liệt.
Cô cùng tuổi với Đông Mạch, đều là hai mươi, nhưng là Đông Mạch từ nhỏ đã xinh đẹp, da trắng, ánh mắt so với người khác thì ánh mắt cũng sáng hơn rất nhiều, người trong thôn nói, cô không giống như trẻ con ở quê, ngược lại giống như người trong phố sinh ra.
Nhà của Đông Mạch cũng rất cưng chiều cô, cô đã phải nghỉ học từ hồi lớp bốn, còn cô ấy thì có thể học lên đến cấp ba, mới về nhà giúp việc gia đình.
Đông Mạch như vậy, gả cho Lâm gia, Lâm gia cũng là phú hộ, gia cảnh không tệ, bác lớn của Lâm gia lại làm nhân viên trong thành phố, luôn có thể mang thứ tốt về.
Lâm Vinh Đường dáng vẻ cũng không tệ, người trí thức, còn phong độ, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nói chuyện lớn tiếng, đối với Đông Mạch cũng rất yêu thương, quan tâm, cưng chiều Đông Mạch như con gái.
Lúc trước, Tôn Hồng Hà gả đến làm hàng xóm của Đông Mạch, sân trước sân sau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, rất nhiều chuyện, nhưng là cô tận mắt thấy, cho dù Đông Mạch không sinh được em bé, bị mẹ chồng chê, Lâm Vinh Đường kia cũng là một mặt bảo vệ cô, nói không phải lỗi cho cô.
Đời người phụ nữ, lấy chồng chính là một bước quan trọng, Tôn Hồng Hà cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhìn lầm, chọn Thẩm Liệt, người như Thẩm Liệt, giống như một củ khoai lang, chỉ nhìn qua thân cây, dĩ nhiên là tốt, nhưng phải nhìn vào gốc rễ, không tốt, thì củ khoai lang đó liền tệ, gả cho anh ta, thật sự quá khổ.
Lúc này Tôn Hồng Hà nhìn Đông Mạch, chỉ cảm thấy buồn cười giễu cợt, cô ta làm sao có mặt mũi đến khuyên mình, chính cô ta gả cho Lâm Vinh Đường, hưởng bao nhiêu phúc, dựa vào cái gì, cô phải gả cho một tên nghèo lại yểu mệnh như Thẩm Liệt?
Cho nên Tôn Hồng Hà cũng không nhắc đến chuyện sáu mươi đồng kia, cô chẳng qua là nhàn nhạt liếc Đông Mạch một cái, chỉ có cười nói: "Anh ta tốt như vậy, sao cô không lấy đi? Tự cô mà đi cưới anh ta, phải cưới thì cô cưới, đừng khuyên tôi!"
Đông Mạch nghe, mặt lập tức đỏ lên.
Cô cũng có chút tức giận: "Tôn Hồng Hà, tôi hôm nay nói chuyện này, đúng là được người khác nhờ vả, nhưng cô cũng tự suy nghĩ một chút, người ta cưới cô vào chỗ, đột nhiên cô lại làm loạn, người ta mất hết mặt mũi không nói, còn lễ cưới đám hỏi, cả sảnh đường, rượu, pháo, cũng đều là tiền?”