Chổi quét vù vù, Chu Thương chạy nhảy né tránh, thân thủ nhanh nhẹn, đã có kinh nghiệm, bị đánh không nhiều nhưng cậu vẫn gào lên như bị chọc tiết.
“Mẹ! Mẹ đừng đánh nữa được không! Con đi bắt cá chạch cho em gái mà! Con thấy em gái bị bệnh, nên muốn bồi bổ cho em! Mẹ yên tâm, cá chạch cho em hết, chúng con không tranh ăn với em!”
Nghe xong câu đó, sắc mặt Chu Bình mới dịu lại đôi chút, nghiến răng: “Coi như mày còn có chút lương tâm!”
Rồi mới chịu hạ tay.
Sau khi thoát được trận đòn, Chu Thương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trong tay cậu đã bị nhét cho nửa con gà.
Chu Thương mừng rỡ quá đỗi:
“Mẹ ơi! Tuy con bắt cá trạch cho em gái là chuyện nên làm, nhưng mẹ muốn thưởng thì cũng đâu cần thực tế như vậy chứ? Mẹ không thể để mình con ăn nửa con gà chớ. Mẹ còn phải ăn, chị dâu cũng phải ăn, cháu con cũng phải ăn mà—”
Lời còn chưa dứt, trên trán anh ấy đã bị Chu Bình vỗ mạnh một cái.
“Mơ đẹp nhỉ!” Chu Bình lạnh lùng nói:
“Đem đến cho lão Ban đầu, nói là để cảm ơn. Nhớ kỹ, nhất định phải lén lút, rón rén, như làm chuyện mờ ám.”
“Cho gà mà phải lén lút như ăn trộm ạ?”
“Bảo đi thì đi, lắm lời làm gì?” Chu Bình nói:
“Nếu để người khác biết, mày chết chắc!”
“Con biết rồi mà!” Chu Thương đi ra cửa, giọng nói vọng lại từ xa:
“Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi thịt rồi, mẹ đừng ăn hết nha, phải để phần cho con đó!”
“Cút lẹ!”
Đến bữa tối, Chu Thương vẫn chưa quay về.
Chu Bình nghĩ một chút, cắt cho nó một miếng... phần đuôi gà rồi đem chặt hết chỗ thịt còn lại.
Thằng cả? Hừ, đến miếng đuôi gà cũng chẳng có phần.
Không ai biết nó giờ ở đâu, không chừng hôm nào đó có người đem xác nó về.
Chu Bình nghĩ vậy cũng thấy nhẹ lòng, coi như chưa từng sinh đứa con đó.
Nửa con gà làm thành món gà luộc, còn lại chỉ toàn rau luộc không một giọt dầu mỡ.
Cơm là cháo bí đỏ, mà cũng không nhiều.
Trên bàn ăn chỉ có ba người phụ nữ và hai đứa bé trai – Kiến Quân và Kiến Hoa, con của Triệu Yến Thu.
Hai đứa này cũng giống mẹ, rất sợ Chu Bình, mắt nhìn lom lom vào đĩa thịt, nuốt nước miếng nhưng không dám đụng đũa.
Phần thịt gà ngon ức và đùi gà đều được Chu Bình gắp vào bát của Chu Mãn Mãn.
Triệu Yến Thu đang mang thai, thời kỳ cần dinh dưỡng nhất, Chu Mãn Mãn biết ý, lập tức đẩy phần thịt ức gà sang bát chị dâu.
Nào ngờ Triệu Yến Thu sợ đến mức ném luôn bát cơm, run run bật khóc:
“Mãn Mãn, chị... chị không thể ăn!”
“Không sao đâu chị dâu, chị đang mang thai, em không thể giành ăn với chị được.”
“Không, không được, chị mà ăn, con sinh ra sẽ không tốt, sẽ không đẻ được...”
“Chị ăn rồi thì con sinh ra mới khỏe chứ.”
“Không, không đâu, con sinh ra rồi... phần của nó cũng là của em...”
“…” Chu Mãn Mãn im lặng vài giây, giả vờ giận:
“Chị ăn đi!”
“Chị không ăn!” Triệu Yến Thu bật khóc lớn:
“Mãn Mãn, chị sẽ bị đoản mệnh mất!”
“……”
Thôi được rồi.
Chu Mãn Mãn quay sang chia đùi gà cho hai đứa cháu trai.
Kiến Hoa mắt sáng rỡ, vừa định với tay thì bị Kiến Quân giữ lại.
Kiến Quân nói: “Cô không ăn thì tụi con không ăn. Cô ăn rồi tụi con mới ăn.”
Chu Mãn Mãn nói:
“Cô ăn rồi thì tụi con hết phần đó.”
“Tụi con nhìn cô ăn là no rồi!”
“……”
Chu Bình hừ lạnh một tiếng, nói: “Mãn Mãn, con cứ ăn phần con. Mẹ cho tụi nó ăn no là tốt rồi, còn muốn giành thịt với con?”
Nói xong ánh mắt quét lạnh qua, Triệu Yến Thu cùng hai đứa con cũng cúi đầu im lặng.
Không phải không cho ăn, nhưng ức gà, đùi gà là phần ngon nhất, đã dành cho Mãn Mãn rồi.
Nếu không vì con gái bị thương suýt chết, nhà này sao có được bữa thịt gà hôm nay?
Lại còn muốn giành cả phần tốt nhất?
Không có cửa!
Chu Bình vừa bảo vệ con gái vừa bảo vệ đồ ăn, bản thân bà còn không nỡ ăn, tất cả đều dành cho Mãn Mãn.
“…” Chu Mãn Mãn thật sự không biết nên nói gì.
Không hổ là mẹ cô, cực phẩm, cực mạnh, cực bá đạo!
… Chỉ là quá thử thách lương tâm rồi hu hu hu.
Sau khi chia cho mẹ mình một nửa miếng thịt, Chu Mãn Mãn xoa ngực tự nhủ, ráng nuốt trôi bữa tối đầu tiên ở đây, thật sự quá khó nuốt.
Nghĩ cho cùng, tất cả cũng vì nghèo mà ra.
Nếu mỗi bữa đều có mấy dĩa thịt, đâu cần tranh giành, một miếng ăn mà cũng phải cân đo đong đếm từng chút một.
Chu Mãn Mãn thở dài, bắt đầu nghĩ cách làm sao để sau này có thể ăn thêm chút thịt, sống cho khá hơn.
Đang mải mê suy nghĩ, ngoài sân lại vang lên tiếng la hét của anh trai cô, Chu Thương lại bị đánh rồi.
Lý do là vì anh ấy về nhà thấy Chu Bình thật sự giữ lại miếng mồng gà cho mình, sung sướng quá mà ăn ngấu nghiến.
Xong rồi vì vui quá mà lỡ miệng nói ra, thật ra anh ấy đã ăn cơm luôn ở nhà lão Ban rồi mới về.
Chu Bình nghe xong tức đến muốn độn thổ!
Thằng oắt con này ăn khỏe đến mức có thể ăn nghèo cả nhà, bà biết rõ cái bụng của nó mà. Miếng thịt gà vừa đem tặng, chưa kịp ăn thì đã bị nó ăn sạch sành sanh!
Bà thật không biết sao mình lại sinh ra một đứa... đần độn đến mức đó!
Chu Bình tức giận, lại vác chổi lên đánh.
Cả nhà ầm ĩ cả buổi tối.
Chu Mãn Mãn lại thở dài, chui vào chăn, trùm đầu ngủ luôn.
Sáng hôm sau, cổ cô đỡ đau hơn nhiều, cuối cùng cũng cử động được rồi.
Cô chủ động đề nghị đi làm việc.
Chu Bình không muốn để con xuống đồng, nghĩ một lát rồi nói:
“Được rồi, để mẹ đi xin đội trưởng đội sản xuất, cho con làm việc nhẹ như phát nông cụ. Làm ít công điểm cũng được, miễn là nhẹ nhàng, đỡ mệt. Nhà mình không thiếu gì chút công điểm đó.”
Chu Mãn Mãn gật đầu, theo mẹ ra ngoài.
Nhưng không ngờ, ngày đầu tiên đi làm, cô đã gặp phải một rắc rối đến lượt phát cho Chu Tiểu Mễ, lại không còn cái liềm nào cả.