Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 5: Xé hôn thư

Trước Sau

break

Chu Mãn Mãn và Tôn Dụ đều từng đi học vài năm, sau này vì trường học bị giải tán nên họ mới về nhà làm việc, vì vậy cả hai đều biết chữ.

Thấy Tôn Dụ viết xong giấy ghi nợ, Chu Mãn Mãn xác nhận không có sai sót mới để anh ta ấn dấu tay.

Cô vui vẻ cất kỹ giấy nợ, mừng rỡ không tả xiết. Gương mặt non nớt đỏ bừng vì phấn khích, sau khi có lại chút huyết sắc thì càng thêm xinh đẹp rực rỡ.

Cô cũng không thèm để Tôn Dụ vào mắt.

Trong lòng Tôn Dụ cảm thấy rất khó chịu, anh ta bỗng thấy hình như trong lòng cô, mình còn không bằng một con heo với mấy con gà vịt!

Anh ta cố nén cảm giác thất vọng kỳ lạ trong lòng, lại giống như trước đây dạy dỗ cô: “Mãn Mãn, em thực sự quá vật chất! Chỉ có chút đồ thế này mà em đã vui đến vậy. Hy vọng sau này em có thể sửa đổi, đừng làm mấy chuyện… mất mặt như thế để người ta nắm thóp, ảnh hưởng không tốt.”

Nghe đến đây, Chu Mãn Mãn liền nổi giận. Cô thu lại nụ cười, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, mất kiên nhẫn: “Tôi vật chất còn anh thì không à? Vậy hồi trước mẹ tôi đưa các người lễ đính hôn, sao các người lại nhận?”

“Đó là… đó là theo quy củ!”

“Bây giờ đòi lại cũng là theo quy củ, vốn dĩ đó là đồ của nhà tôi.” Chu Mãn Mãn đỡ cổ, lười nói tiếp, thẳng thừng đuổi khách: “Được rồi, anh muốn đi đâu thì đi. Sau này nam cưới nữ gả, chẳng ai liên quan đến ai nữa. Tôi có mất mặt, có đi vụng trộm với đàn ông thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Tôn Dụ tức giận đến mặt mày đỏ bừng.

Nghe xem, đây có phải tiếng người không?

Chẳng lẽ cô đã sớm tính chuyện đi tìm đàn ông khác rồi?

Toàn thân Tôn Dụ cứng đờ một hồi lâu, nhất thời không phân biệt được là vì cảm giác mất mát hay là cơn giận vì bị “cắm sừng”.

Anh ta âm thầm nhìn Chu Mãn Mãn một cái, như có ma xui quỷ khiến mà nói: “ Chúng ta đã giải trừ hôn ước, nhưng tôi chưa thể trả lại hôn thư cho em. Đợi khi nào trả hết đồ rồi, chuyện hôn sự này mới xem như chấm dứt.”

Chu Mãn Mãn nghĩ một chút, quay vào phòng lục lọi trong rương, lấy ra tờ hôn thư ghi ngày sinh tháng đẻ của Tôn Dụ, xé tan tành ngay trước mặt anh ta, rồi ném vào người anh ta.

Cô ngẩng cao cằm, đắc ý nói: “Hài lòng chưa? Phần của tôi mà anh ném vào chuồng heo, tôi cũng chẳng thèm chớp mắt.”

Tôn Dụ tức đến nổi gân xanh đầy trán, lớn bằng từng này mà đây là lần đầu tiên anh ta tức giận đến vậy, suýt nữa không khống chế được mà đánh người.

Anh ta cảm thấy tấm lòng tốt và lòng tự trọng của mình cũng giống như tờ giấy đó bị Chu Mãn Mãn xé nát không thương tiếc.

---

Không thể ở lại thêm, Tôn Dụ đành phải mặt mày u ám quay người rời khỏi nhà họ Chu.

Tôn Quế Cúc cũng bị tức không nhẹ, hai mẹ con mặt mày ai nấy đều tối sầm.

Tôn Quế Cúc nghĩ nhiều hơn Tôn Dụ, nên lại càng giận hơn.

Chỉ cần nghĩ đến sính lễ phải trả gấp đôi, tim bà ta lại đau như thắt.

Gà vịt thì còn đỡ, lớn nhanh, cắn răng chịu đựng là có thể đền được. Còn con lợn thì sao? Là một con lợn tròn trĩnh cơ mà!

Tuy nhà bà có nhận một con heo con từ đội sản xuất, nuôi được một con, nhưng con heo đó đâu phải hoàn toàn của nhà bà, đến lúc giết heo còn phải nộp một nửa cho tập thể.

Nửa còn lại ấy, cũng phải bồi thường hết cho Chu Mãn Mãn, cả một năm cực nhọc coi như đổ sông đổ bể, cuối cùng đến một miếng thịt cũng không được ăn. Trả một năm, rồi còn năm sau nữa, biết đến bao giờ mới hết nợ đây?

Bốn bao kê cao lương cơ đấy, từ giờ hai mẹ con bà có khi chẳng còn được ăn cơm trắng, còn phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày… không, không phải chỉ một thời gian, mà ít nhất là cả năm trời!

Chính vì mấy thứ đồ phải đền bù này, Tôn Quế Cúc có một thoáng hối hận vì đã đồng ý hủy bỏ hôn sự này. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên rồi biến mất, bà ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ngạo mạn như trước, như thể ai cũng không xứng với con trai bà ta.

Bà ta dồn hết tâm huyết vào đứa con trai này.

Nhà nghèo thì sao, dù phải bán nồi bán niêu cũng phải cho con đi học. Thằng bé cũng rất có chí, khi đi học thì thành tích rất tốt. Tiếc rằng số khổ, chưa học được bao lâu đã phải về nhà.

Về nhà thì cũng là một tay lao động giỏi, sức khoẻ dồi dào, làm không hết việc.

Con trai bà, ở mười dặm tám thôn này, ai thấy mà không khen?

Còn Chu Mãn Mãn thì sao? Ai nhắc đến cô cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Con bé này vừa nhìn đã thấy lẳng lơ, cái dáng vẻ như hồ ly tinh ấy, là dáng vẻ dân quê ghét nhất. Đã thế lại còn lười biếng, yếu ớt, động một tí là cái này không được, cái kia không xong.

Bà ta nuôi con trai lớn ngần này, chỉ mong tìm được một người con dâu hiền lành, đảm đang, biết lo toan việc nhà, hiếu thuận với mình, chứ đâu phải rước về một tổ tông!

Hồi đó bà ta chấp nhận Chu Mãn Mãn cũng vì con bé xinh xắn, trong nhà lại đông anh em trai, cha mẹ thì có uy, nhà cô cũng được xem là gia đình xuất sắc ở thôn Điềm Táo. Khi ấy, Chu Mãn Mãn đúng là xứng với con trai bà ta.

Nhưng sau đó cha Chu Mãn Mãn lên thành phố nhận được một công việc, nghe nói là làm phụ hồ cho người ta. Ai ngờ đi một lần mà không thấy quay về, sống chết không rõ. Trụ cột vừa đổ, nhà họ Chu cũng sụp gần phân nửa.

Còn ba đứa con trai kia thì sao?

---

Anh cả suốt ngày không ở nhà, là một kẻ chuyên đầu cơ trục lợi, ăn chơi lêu lổng, chẳng ra thể thống gì. Mỗi lần họp đấu tố, không lần nào là anh ấy không bị gọi tên. Anh hai thì có chút tiền đồ, làm công nhân kỹ thuật trên thành phố, còn cưới được vợ thành phố, nhưng tiếc là con sói mắt trắng, cả năm chẳng về nhà được mấy lần. Còn anh ba thì là một thằng ngốc, chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày nhảy nhót không đứng đắn, thẳng nào không kiếm được vợ.

Chẳng có ai là đáng tin cả.

Còn nhà họ Tôn thì nghèo rớt mồng tơi nhưng tiếng tăm lại tốt, thành phần gia đình thì thuộc loại tốt nhất. Con trai bà ta có tiền đồ rộng mở, tuyệt đối không thể vì Chu Mãn Mãn mà bị lỡ dở tương lai.

Cũng chính vì điều đó mà Tôn Quế Cúc mới cắn răng, dốc cả vốn liếng để hủy bỏ hôn ước.

Tôn Quế Cúc đã phân tích rõ ràng thiệt hơn, trong chớp mắt đã không còn thấy xót mấy thứ sính lễ phải bồi thường nữa.

Con trai còn trẻ, sức lực dồi dào, từ từ cũng kiếm lại được thôi.

Nghĩ vậy, bà ta liền thở phào nhẹ nhõm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc