Rõ ràng không phải lỗi của anh, tại sao cứ phải nhận về mình?
Đêm đó, chiếc loa im lặng đã lâu của thôn Điềm Táo bất ngờ vang lên, phát thông báo:
“Xin mời toàn thể dân làng tối nay sau bữa cơm đến sườn núi Tiểu Lữ mở họp, nghe đồng chí Ngu tự kiểm điểm.”
Ngu Hoài Giản lại sắp bị phê bình giáo dục rồi!
Trên sườn đồi Tiểu Lữ, Ngu Hoài Giản đứng bên cạnh đội trưởng, lặng lẽ cúi đầu. Vài sợi tóc lòa xòa che khuất ánh mắt, không nhìn rõ được vẻ mặt anh.
Đại đội trưởng nói: “Đồng chí Ngu là đối tượng mà chúng ta đặc biệt quan tâm, càng cần phải luôn luôn cảnh tỉnh, luôn luôn kiểm điểm, tuyệt đối không được phạm sai lầm, tuyệt đối không thể phụ lòng tin tưởng và bồi dưỡng của quần chúng! Lần này đánh nhau đã gây ảnh hưởng vô cùng xấu, tạo tác động nghiêm trọng đến đồng chí Tôn Dự, phá hoại sự đoàn kết và hòa thuận của chúng ta. Tuy nhiên, đồng chí Ngu đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, thực hiện kiểm điểm bản thân, hiện đang chịu sự phê bình của mọi người.”
Đại đội trưởng vốn là người khá ôn hòa.
Mấy năm trước, việc kiểm điểm còn nghiêm khắc và khó khăn hơn nhiều. Đến nay, mọi người đã có quy trình phân công rõ ràng.
Đại đội trưởng nói xong thì chờ Ngu Hoài Giản tự kiểm điểm, sau đó quần chúng sẽ ném trứng thối và lá rau thối lên người anh, thế là coi như xong chuyện.
Nhưng thời buổi này, đồ ăn gì cũng quý giá, trứng thối hay rau thối cũng là lương thực, người không ăn được thì để cho heo hay gia cầm ăn, nên ai cũng tiếc, chỉ cầm theo một ít tượng trưng, chứ không ném dữ dội, thật tình như xưa nữa.
Mọi người đều đang chờ Ngu Hoài Giản tự kiểm điểm.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, liếc một vòng đám đông đang vây xem, khi ánh mắt lướt đến chỗ Chu Mãn Mãn đứng phía trước thì gương mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng bệch đến không còn giọt máu.
Cô ấy đang khóc rất thảm.
Âm thầm rơi lệ, định lao lên phía trước.
May mà Chu Bình kịp kéo lại, không thì đã làm loạn rồi.
Lúc này Ngu Hoài Giản lại cảm thấy yên lòng.
Dù rất không muốn để cô nhìn thấy cảnh này, nhưng…
“Tôi—”
“Ấy dà!” Có người bất ngờ xông lên sân khấu, cắt ngang lời anh.
Ngu Hoài Giản ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Chu Bình.
Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng Chu Bình cũng thấy sợ.
Thấy con gái khóc đến thế, bà không đành lòng.
Tuy không ưa gì Ngu Hoài Giản, nhưng còn biết làm sao? Dù có đâm đầu vào núi đao, cũng phải gánh. Bằng không con gái khóc, bà cũng đau lòng.
Bà hét lên: “Tôi không hiểu! Một bàn tay vỗ không kêu, đánh nhau rõ ràng là chuyện của hai người. Sao đến lúc kiểm điểm, lại chỉ còn một người? TônDụ không cần kiểm điểm à? Hay tổ chức có thiên vị gì với TônDụ?”
Đại đội trưởng đâu dám nhận chứ, đây là vấn đề tư tưởng tác phong mà, liền nói: “Lỗi của đồng chí Ngu nghiêm trọng hơn, sai phạm lớn hơn.”
“Vậy nghĩa là Tôn Dụ cũng có lỗi, nhưng lỗi nhỏ thì không cần kiểm điểm hả?” Cái miệng của Chu Bình đã từng cãi nhau với Thúy Hoa không biết bao nhiêu hiệp, giờ đối đầu với đại đội trưởng cũng chiếm thế thượng phong:“Nói đến kiểm điểm, chẳng phải Ngu Hoài Giản đã kiểm điểm từ sớm rồi sao? Ngay từ đầu đã nhận sai, thái độ thành khẩn. Mà quần chúng cũng đã tha thứ cho cậu ta rồi mà?”
Chu Bình chỉ vào mấy người từng có mặt ở sân phơi lúa hôm đó, hỏi: “Lúc đó mấy người không nói là không sao à? Thế chẳng phải là tha thứ sao? Cậu ta đã kiểm điểm xong rồi, sao còn phải dồn ép người ta? Nói là cho người ta cơ hội sửa sai, chẳng phải nói dối sao?”
Mấy người bị chỉ tên rụt cổ lại, miễn cưỡng gật đầu: “Cậu, cậu ấy có nhận sai... Chúng tôi… chúng tôi hiểu.”
Lúc ấy họ cũng không ngờ sẽ tổ chức buổi họp phê bình công khai thế này.
Chuyện đánh nhau cũng chẳng hiếm, mọi người chỉ coi như xem náo nhiệt rồi cho qua.
Giờ bị hỏi lại, họ cũng không dám nói dối. Nếu có ai tố cáo họ nói sai sự thật, thì họ cũng bị gọi ra kiểm điểm.
Nghe vậy, Chu Bình đập tay một cái, nói: “Quần chúng đã tha thứ rồi, đại đội trưởng còn bắt cậu ấy kiểm điểm gì nữa?”
Đại đội trưởng tức đến phát điên, gân cổ hét: “Cô đúng là ngang ngược! Cô mà còn gây rối, tôi cũng bắt cô kiểm điểm!”
“Được thôi!” Chu Bình da dày thịt béo, lập tức ngồi bệt xuống đất khóc lóc kiểm điểm: “Chủ tịch ơi, tôi sám hối với ngài, hôm nay tôi chưa học thuộc lời dạy của ngài, tôi không biết chữ, tôi học không nổi. Nhưng nhà tôi giác ngộ cao lắm, tuyệt đối đi theo Đảng, nghe lời Đảng, tiếp thu lời dạy bảo của ngài. Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi xin sám hối với ngài. Sau này giành nước, chúng tôi không tham gia nữa đâu. Mấy đứa con trai nhà tôi hay đánh nhau với tụi làng bên, đó là phạm pháp, chúng tôi sai rồi! Sau này chúng tôi sẽ làm người tốt, không tham gia vào những chuyện như thế nữa!”
Chu Bình nói đầy cảm xúc, mồ hôi lạnh trên trán đại đội trưởng thì bắt đầu túa ra.
Nói đến công lớn nhất của Chu Bình là gì?
Chính là vào mùa hạn hán mỗi năm, tranh nước với làng bên bà và mấy đứa con luôn xung phong đi đầu.
Nhà này ai nấy đều liều mạng, chẳng ai giành nổi nước với họ.
Họ không chỉ một lần tháo van nước làng bên, mở đập thành công.
Có nước rồi thì mới trồng trọt được, mà điều đó liên quan đến sản lượng, liên quan đến cái bụng no của cả làng, liên quan đến việc đại đội trưởng có được khen thưởng hay thăng chức không.
Nó liên quan đến lợi ích của cả thôn!
Bây giờ bà nói không tranh nước nữa, thì làm sao được?