Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 33: Lộ tẩy

Trước Sau

break

Tưởng đâu bà già này là thánh mẫu, ai ngờ lại là kẻ trọng nam khinh nữ điển hình.  

Chu Tiểu Mễ rốt cuộc có đức hạnh gì mà khiến một người như vậy cưng đến tận xương?  

Chu Mãn Mãn định nói gì đó thì đúng lúc này, Kiến Quân và Kiến Hoa xông vào từ ngoài cửa, phì phì nhổ hai bãi nước bọt trước mặt cụ nội.  

Bà nội choáng váng.  

Kiến Quân và Kiến Hoa nói: “Cô út là người tốt, cụ mới là kẻ xấu!”  

Bà nội tức đến run người, mặt mày tím tái, quát: “Một lũ chó con vô ơn! Tao là cụ chúng mày! Tụi mày bất hiếu như vậy sẽ không chết tử tế đâu!”  

Kiến Quân và Kiến Hoa trước nay chẳng mấy khi tiếp xúc với cụ nội, giờ lại thấy bà ta suýt chút nữa giết chết mẹ mình, lòng căm hận dâng lên tận trời.  

Trẻ con không sợ những lời như “bị trời đánh”, “báo ứng”, trong lòng tức giận thì phải trút ra, bọn nhỏ chỉ muốn cho bà ta một trận.  

Tính tình hai đứa vốn hoàng dã, liền lao vào đánh luôn.  

Tay chân trẻ con không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, đừng nhìn thân hình nhỏ con, đánh một hồi mà bà nội kêu la thảm thiết.  

Chu Mãn Mãn sợ thật sự bị đánh chết, đành phải ngăn lại.  

Cô cũng không biết phải xử lý người như bà nội thế nào, đành đợi Chu Bình về rồi tính.  

Nhưng chưa kịp tháo dây trói thì Chu Tiểu Mễ và Tôn Dụ đã đến cửa.  

Chu Tiểu Mễ nắm tay Tôn Dụ, vừa khóc vừa nói: “Anh Tôn Dụ, anh giúp em tìm xem bà nội có ở đây không với. Một mình em không dám tới. Bà nội đi từ sáng mà chưa về, em sợ bà xảy ra chuyện.”  

Tôn Dụ cũng lo lắng vô cùng.  

Vừa vào cửa, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững sờ.  

Chu Mãn Mãn lại dám trói cả bà nội lại!  

Thấy bà ta khóc thảm, mặt còn có vết bầm, chắc chắn trước khi bọn họ đến đã bị ngược đãi rồi.  

Tôn Dụ lập tức nổi giận, lao đến tháo dây trói, đỡ bà ta dậy.  

Sau đó giận dữ quát Chu Mãn Mãn: “Cô đúng là đồ độc ác! Cô đã làm gì bà nội vậy? Tôi thật sự quá thất vọng về cô!”  

Bà nội nhân cơ hội mách lẻo: “Tôn Dụ à, con đến thật đúng lúc, không thì bà bị nó hành hạ đến chết rồi! Nó nhổ nước bọt vào mặt bà, còn xúi người đánh bà, nó không phải người! Lòng dạ độc ác, may mà con hủy hôn với nó, không thì bị liên lụy cũng chẳng biết chừng.”  

Tôn Dụ mặt lạnh như nước, ánh mắt nhìn Chu Mãn Mãn như muốn phun lửa, đầy căm phẫn.  

Chu Tiểu Mễ đỡ lấy bà nội, vừa khóc vừa nói: “Bà ơi, không sao rồi, bà đừng sợ.”  

Hai bà cháu ôm nhau khóc lóc, trông chẳng khác gì nạn nhân oan ức.  

Chu Mãn Mãn tức đến bật cười.  

Cô nhìn Tôn Dụ với ánh mắt lạnh lùng, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai? Đêm hôm đến nhà tôi làm gì? Tôi có độc ác thì liên quan gì đến anh? Không biết còn tưởng bà ta là bà nội ruột của anh ấy chứ.”  

Giọng nói mỉa mai, như thể muốn ám chỉ chuyện mờ ám giữa anh ta và Chu Tiểu Mễ.  

Tôn Dự chạm phải ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao cơn giận trong lòng càng thêm bùng cháy.  

“Cô, cô đúng là không thể nói lý lẽ.” Tôn Dụ giận dữ, càng thất vọng hơn: “Tôi cứ tưởng lần trước cô đồng ý hủy hôn là vì đã nghĩ thông suốt, không ngờ cô vẫn cố chấp như vậy! Sao cô cứ nhằm vào Tiểu Mễ? Có phải vì tôi nên cô mới không chịu buông tha cho em ấy? Tiểu Mễ thì thôi đi, còn đó là bà nội ruột của cô! Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Cô không còn lương tâm à?”  

“Thứ nhất, tôi là tiên nữ, tôi không có lương tâm. Thứ hai, bao ngày rồi tôi chưa gặp Chu Tiểu Mễ, anh thấy tôi nhắm vào cô ta bằng mắt nào vậy? Thứ ba, sao anh tự luyến thế? Đã hủy hôn rồi còn tưởng tôi để tâm đến anh sao? Anh đi mà nói tào lao với người khác, tôi còn muốn giữ danh tiếng đấy.”  

Chu Mãn Mãn mắt sáng rực, không hề tỏ ra yếu thế.  

Cô liếc nhìn Chu Tiểu Mễ đang khóc như hoa lê đẫm mưa, lạnh giọng hỏi: “Cô lại nói gì với anh ta? Nói tôi bắt nạt cô à? Chỉ vì lần trước không chia gạo cho hai người? Nhưng trời đất chứng giám, hai người trông chẳng thiếu gạo chút nào. Cháu của cô Thúy Hoa còn nói sang nhà các người ăn bánh trứng, ăn kẹo bỏng gạo cơ mà? Ăn uống sung sướng như thế, lại còn có tiền đãi khách, ai mà tin được là không có gạo ăn?”

Cô ta vụng về biện minh: "Không, chuyện không phải như vậy. Mặc dù bà đã cho nó bánh trứng và kẹo bỏng gạo, nhưng... nhưng nhà chúng tôi thực sự không còn hạt gạo nào, không lừa các anh chị đâu."  

Châu Mãn Mãn cười lạnh lùng: "Ồ, vậy cô thử hỏi Kiến Quân, Kiến Hoa xem chúng có tin không."  

Kiến Quân và Kiến Hoa lập tức nói: "Không tin! Các người là lừa đảo, đến lừa gạo nhà chúng tôi! Bánh trứng và kẹo bỏng gạo, chúng tôi phải đợi đến Tết mới được ăn."  

Chu Tiểu Mễ không biết nói gì, chỉ biết khóc lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Tôn Dụ cầu cứu.  

Nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh nhìn đau khổ khó hiểu của Tôn Dụ, thậm chí còn mang một chút nghi ngờ.  

Tôn Dụ cảm thấy trong lòng không thoải mái, khó chịu.  

Chuyện Chu Tiểu Mễ xin gạo, anh ta đương nhiên biết.  

Lúc đó, thấy cô ta khóc thảm thiết, Tôn Dụ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cho cô ta mượn gạo nhà mình.  

Nhưng Tôn Dụ không biết trước khi đến xin anh ta gạo, lại còn có chuyện như thế này.  

Nếu Chu Tiểu Mễ không thiếu gạo, cố ý đến xin anh ta, là đang đùa giỡn với anh ta sao? Phải biết rằng, sau khi mẹ anh ta biết chuyện này đã mắng anh ta một trận tơi bời, nói anh ta không biết quý trọng lương thực, nói số gạo này chắc chắn là cho chó ăn, không thể lấy lại được.  

Lúc đó, Tôn Dụ còn cãi lại, cảm thấy mẹ không hiểu chuyện, nhưng bây giờ xem ra, anh ta đã sai rồi.  

Nếu thực sự có khó khăn, anh ta giúp một tay cũng không sao. Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy bản thân như bị lừa vậy.  

Những lời đó, đừng nói Kiến Quân Kiến Hoa không tin, anh ta cũng không tin.  

Trong lòng như nuốt phải con ruồi, vô cùng khó chịu.  

Chu Tiểu Mễ giật mình, tiếp tục khóc: "Xin lỗi... đều là lỗi của em, đều là em không tốt. Sau này em sẽ không để bà đến xin gạo nữa, các anh chị đừng làm khó bà."  

Tôn Dụ rốt cuộc cũng mềm lòng, quay đầu hỏi Chu Mãn Mãn với vẻ lạnh lùng: "Chuyện gạo tạm thời không bàn nữa. Tối nay em lại làm cái gì thế này?"  

Vừa dứt lời, Kiến Quân và Kiến Hoa liếc nhìn nhau, xông đến đẩy Tôn Dụ ra ngoài, đánh anh ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc