Chu Mãn Mãn tức giận đến run rẩy, môi run run, nhưng đôi mắt lại không cam lòng rơi hai hàng lệ.
Trong lòng vô cùng đau khổ.
Lông mi khẽ run, cô nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén giọt nước mắt.
Nhưng khi mở miệng nói lại, giọng vẫn đầy nức nở.
"Hừ! Đồ khốn! Tôi cũng không thèm chơi với anh đâu! Hừ, sau này anh có cầu xin, tôi cũng không thèm nhìn anh một cái."
Nói xong liền lau nước mắt chạy đi.
Hai bím tóc bóng mượt đung đưa sau lưng, giống như cảm xúc phập phồng của ai đó.
Ngu Hoài Giản mở to đôi mắt phượng, nhưng nửa ngày không nói được câu nào, chân như bám rễ trên đất, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt, không có bất kỳ động tác nào.
Đợi đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng Chu Mãn Mãn, Ngủ Hoài Giản mới quay người trở về.
Chưa vào cửa đã thấy ông Ban lén lút ở cửa đang nhìn trộm anh.
"Làm gì vậy?" Ngu Hoài Giản lạnh nhạt nói: "Có gì đáng xem thế?"
"Cô bé đó xinh thế, tất nhiên là đáng xem."
Ngu Hoài Giản nghe xong liếc ông ấy một cái đầy lạnh lùng.
Ông Ban ho khan một tiếng, nói: "Cháu chỉ tiễn cô bé đấy đến đó thôi à? Chưa đến cửa nhà cô bé mà."
"Tiễn đến đó là đủ rồi."
Ông Ban lại nói: "Cháu còn làm cô bé đó khóc."
Khóe miệng Ngủ Hoài Giản gằn lại, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Đàn bà con gái thật phiền phức.”
Anh tự múc một vốc nước rửa mặt.
"Ồ, cháu cũng khóc à?" Ông Ban trêu chọc: "Cô ấy tốt bụng đến thăm cháu, sao cháu lại dọa người ta chạy mất? Cô gái tốt thế, bỏ lỡ cơ hội này không còn dịp khác đâu."
"Lần trước ông còn mắng cháu, bảo không được làm chậm trễ cô gái nhà người ta, còn đánh cháu nữa." Ngu Hoài Giản mím môi, thoáng chút ấm ức: "Giờ lại quay sang trách cháu."
Lần trước Chu Mãn Mãn ngất xỉu vì treo cổ, Ngủ Hoài Giản cõng cô về nhà, lại còn bị người khác nhìn thấy. Vừa về kể chuyện này với ông Ban, ông ấy đã nổi điên lên, đánh anh mấy cái, vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn.
Ông Ban thấy có lỗi, quay đi nói: "Lúc đó ông đâu biết cô bé đó không chê cháu. Nếu biết sớm... hì hì."
Trong tiếng cười đầy ẩn ý của ông ấy, Ngu Hoài Giản cúi mặt, tiếp tục lạnh nhạt: "Dù sao sau này gặp cô ấy, ông cũng không được nói chuyện, ông cứ giả vờ chưa từng thấy cô ấy."
Ông Ban trợn mắt: "Này! Cháu còn giả vờ đứng đắn làm gì? Cháu mới là kẻ lưu manh. Ban đêm ngủ còn gọi tên nó, ông nghe rõ cả đấy."
Đầu Ngu Hoài Giản "ầm" một tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng mạch máu đập, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Anh xông lên giật lấy túi thuốc của ông Ban, giận dữ: "Ông còn nói bậy, sau này cháu sẽ không mua thuốc cho ông nữa!"
Đây chính là điểm yếu của ông Ban.
Ông ấy ôm chặt túi thuốc như báu vật, lùi lại, lẩm bẩm không dám nói thêm lời nào.
Bên kia, Chu Mãn Mãn khóc lóc chạy về nhà.
Chu Thương đang ngồi xổm trước cửa sốt ruột chờ đợi, thấy cô vừa chạy về vừa lau nước mắt, trong lòng nổi giận. Anh ấy bước lại gần, vừa định hỏi ai bắt nạt em, nào ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Chu Mãn Mãn mắng xối xả: "Cút đi, đồ đàn ông hôi hám!"
Chu Thương: "..."
Anh ấy hít mạnh mùi trên người mình, phát hiện không những không hôi mà còn khá thơm.
Ai đã làm cho tiểu tổ tông nhà mình khóc, lại còn khóc thảm thương thế? Nếu để mẹ biết, chắc chắn anh ấy lại bị đòn.
Chu Thương nghĩ mãi không ra, trực tiếp hỏi cô: "Em gái, vừa rồi em lẻn đi, có phải là đi tìm thằng họ Ngu kia không? Nó bắt nạt em à? Nói anh nghe, anh lập tức báo thù cho em."
Giọng nói nghẹn ngào của Chu Mãn Mãn truyền ra từ phòng: "Anh cút đi, đàn ông các anh chẳng có ai tốt cả, em không muốn nói chuyện với anh."
Chu Thương nói: "Không sao không sao, anh không phải đàn ông. Anh là anh trai em."
Chu Mãn Mãn ngừng khóc.
Một lúc sau cô mở cửa, mắt đẫm lệ hỏi anh: "Anh định báo thù cho em thế nào?"
"Anh sẽ tìm chỗ vắng trùm bao tải vào người anh ta, em yên tâm, anh chưa bao giờ làm chuyện này thất bại!"
Chu Mãn Mãn trừng mắt nhìn anh, một lúc sau cô nín khóc mỉm cười.
Cô lau nước mắt: "Em không cho anh trùm anh ta vào bao tải."
"Vậy em muốn thế nào, anh đều nghe theo em."
"Đừng quan tâm anh ta nữa. Coi như anh ta không tồn tại." Chu Mãn Mãn hừ một tiếng: "Người ta không thèm để ý em, em cũng không thèm để ý anh ta. Ai mà thèm chứ."
Chu Thương nghe xong, còn tức giận hơn cả Chu Mãn Mãn.
Anh ấy xắn tay áo lên, mắng: "Đồ mắt mù, dám chê em gái anh. Để anh dẫn vài người đi trùm nó vào bao tải."
Chu Mãn Mãn véo anh ấy một cái, sốt ruột: "Em đã bảo không được trùm bao tải vào người anh ta, không được trùm bao tải vào người anh ta, nếu anh làm thế em giận đấy!"
Chu Thương đành tạm thời kìm nén ý nghĩ nguy hiểm này.
Hai anh em thì thầm với nhau, Chu Bình trong bếp đang bận rộn, nghe thấy liền thò đầu ra hỏi: "Sao thế con, vừa rồi đi đâu không nói một tiếng. Hai đứa thì thầm gì vậy?"
"Không có gì đâu mẹ." Chu Mãn Mãn không muốn để Chu Bình biết, cố gắng bình tĩnh nói: "Con và anh trai đang bàn tính, định ngày mai hoặc ngày kia vào thành phố một chuyến."