Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bán Nhà Đi Nông Thôn

Chương 14: Đại Chiến Sắp Bùng Nổ

Trước Sau

break
Lộc Hồng Quân về đến nhà lúc cơm vừa dọn xong, hắn đang rửa tay trong sân thì Lộc Văn Sanh từ căn Tây sương phòng đối diện bước ra.
Nghĩ đến giữa trưa, hắn thấy khuôn mặt sưng đỏ và đầu gối bê bết máu của Lộc Tiểu Tiểu, nghĩ đến những lời châm chọc, ghen tị lộ liễu hay ngấm ngầm của hàng xóm hai hôm nay, sự giận dữ trong lòng hắn tăng lên kịch liệt.
Mà cơn giận này, hắn còn chưa kìm được đến bữa tối đã bùng nổ, nguyên do là Lộc Văn Sanh lại có thể thản nhiên ngồi vào bàn ăn uống cháo!
Sau chuyện giữa trưa, Lộc Hồng Quân đã nói với Tống Xuân Phần rằng tối nay không được nấu cơm cho Lộc Văn Sanh.
"Cánh của kẻ đó không phải đã cứng cáp rồi sao? Kẻ đó không phải có bản lĩnh lắm sao? Lợi hại đến thế thì còn ăn cơm của lão tử làm gì!"
Tống Xuân Phần quả thật không làm cơm tối cho Lộc Văn Sanh, nhưng ai bảo kẻ kia mặt dày chứ, cứ thế ngồi xuống ăn. Chẳng hề có ý bị phạt chút nào.
Mà bây giờ kẻ kia đang làm gì? Lộc Văn Sanh ngồi vào bàn ăn chính là đang vả vào mặt Tống Xuân Phần.
Tống Xuân Phần thấy mặt Lộc Hồng Quân dần u ám, vội vàng quát: "Lộc Văn Sanh, ngươi mau đặt xuống, tối nay không có cơm của ngươi!"
Lộc Văn Sanh như thể không nghe thấy, bưng bát trong tay nhấp từng ngụm cháo nhỏ. Chính cử chỉ này đã chọc giận Lộc Hồng Quân hoàn toàn, hắn tiến lên hất đổ bàn ăn:
"Ăn ăn ăn, lão tử cho ngươi ăn!"
Lộc Văn Sanh thở dài:
"Haizz, vốn dĩ ta còn muốn ăn xong bữa cơm này."
Vừa dứt lời, Lộc Văn Sanh liền đứng dậy khỏi ghế, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hắt bát cháo trong tay vào mặt Lộc Hồng Quân rồi tiếp tục nói:
"Đã bình tĩnh lại chưa? Đại bá."
Lộc Hồng Quân đáng lẽ phải giận dữ, song trên mặt hắn lại xuất hiện một thoáng sửng sốt. Hắn còn chưa kịp nổi nóng, nữ tử trước mặt đã lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn:
"Lộc Hồng Quân, ngươi thật sự là đại bá của ta sao? Ngươi thật sự họ Lộc sao? Ngươi còn nhớ công việc của ngươi có được bằng cách nào không?"
Lộc Hồng Quân như bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào đầu, sắc mặt hắn tái nhợt ngay lập tức, ánh mắt lẩn tránh:
"Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Thật sao?"
Tống Xuân Phần thấy trượng phu mình đội đầy hạt cơm trên mặt sắp phát điên, dựa vào cái gì? Cái tiểu tiện nhân kia dựa vào cái gì mà lấy cháo hắt vào trượng phu của Tống Xuân Phần!
"A! Tiểu tiện nhân, ta muốn giết ngươi!"
Vừa nói dứt lời liền muốn xông lên, nhưng còn chưa chạm vào đầu ngón tay của Lộc Văn Sanh thì đã bị Lộc Hồng Quân một bạt tai hất ngã xuống đất:
"Ngươi muốn chết!"
Tống Xuân Phần bị đánh bật một ngụm máu, cùng lúc đó còn nhả ra hai chiếc răng. Vừa định làm ầm ĩ với Lộc Hồng Quân, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy sát ý trong mắt hắn thì Tống Xuân Phần đã biết điều không dám lên tiếng.
Tống Xuân Phần nào từng thấy Lộc Hồng Quân như vậy, chẳng lẽ thật như cái tiểu tiện nhân kia nói, thân phận của Lộc Hồng Quân có vấn đề sao?
Lộc Hồng Quân: "Nói chuyện đi!"
Lộc Văn Sanh: "Được thôi!"
Hai người trước sau bước vào trong nhà, người bên ngoài không ai biết hai kẻ đó đang nói gì.
Chỉ có Lộc Kiến Đảng, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, kéo Lộc Kiến Dân đang ngơ ngác trở về căn phòng của mình.
Lộc Kiến Dân: Hắn còn chưa ăn cơm mà!
————
Trong nhà
Lộc Văn Sanh nhàn nhã ngồi trong ghế, nhìn Lộc Hồng Quân đang căng thẳng ngồi đối diện mà không nói lời nào.
Lâu sau Lộc Hồng Quân mới mở lời:
"Sanh Sanh, ta biết là chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng bây giờ sự việc đã định rồi, ngươi có làm ầm ĩ cách mấy cũng không thay đổi được đâu. Ngươi cứ ngoan ngoãn đi hạ hương đi, hai năm nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi trở về."
Chỉ có thế?
Lộc Văn Sanh cười khẩy: "Thứ nhất, ta là con liệt sĩ, ngươi rõ ràng biết ta có thể không cần hạ hương mà. Với lại, đừng gọi ta là Sanh Sanh, ngươi không xứng!"
Lộc Hồng Quân: "Ngươi muốn thế nào?"
Lộc Văn Sanh: Ta muốn thế nào? Ta muốn ngươi chết được không?
"Ta đã đăng ký cho Lộc Tiểu Tiểu đi hạ hương rồi, Lộc Tiểu Tiểu nhất định phải đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu.
Thân phận của ngươi, ngươi biết ta cũng biết."
Lộc Hồng Quân căm hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng thốt ra một chữ:
"Được."
Lộc Văn Sanh đứng dậy định bước ra ngoài, ngay khi chuẩn bị bước qua cửa thì đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát ý của hắn, không hề né tránh. Lộc Văn Sanh từng câu từng chữ nói:
"Đừng nghĩ đến việc thủ tiêu ta, nếu ta chết thì ngươi cũng xong đời rồi."
Nói xong, Lộc Văn Sanh nở nụ cười rạng rỡ rồi chạy vọt ra cửa.
Lộc Văn Sanh ta ngang ngược trời đất, ta từng sợ ai chứ?
Tối đó, nghe nói Lộc Hồng Quân đã đập phá hết những thứ không đáng tiền trong nhà.
Lộc Văn Sanh nghe xong chế giễu: "Cũng xem như hắn còn chút lý trí."
Lục Kiến Đảng, người vẫn luôn âm thầm quan sát mọi chuyện, tối đó đã lén lút lẻn vào phòng Lộc Văn Sanh lúc không có ai. Hai người không biết đã nói gì, khi bước ra Lục Kiến Đảng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như thể giữa hai người đã đạt được thỏa thuận nào đó.
À phải rồi, chuyện Lộc Hồng Quân đập phá đồ đạc cũng là do Lục Kiến Đảng lén lút nói cho Lộc Văn Sanh biết.
Cũng không biết Lộc Hồng Quân đã nói với Lộc Tiểu Tiểu thế nào, sáng sớm ngày thứ hai Tống Xuân Phần đã bắt đầu bóng gió xa gần để chuẩn bị đồ dùng hạ hương cho Lộc Tiểu Tiểu.
Lộc Văn Sanh nói: "Hừ hừ! Không sao cả, dù sao Lộc Văn Sanh cũng sẽ tự ra tay."
Ngày thứ hai, khi Lộc Văn Sanh bò dậy từ trên giường, quả nhiên trong nhà lại chỉ còn một mình Lộc Văn Sanh.
Lộc Văn Sanh tâm trạng cực tốt ngân nga khúc hát nhỏ vào bếp nấu một nồi cháo. Dùng cháo với bánh bao mua hôm qua để ăn sáng, giữa chừng còn tính toán khi nào sẽ dọn sạch nhà họ Lộc.
"Ừm, cứ tối nay đi! Chọn lúc mọi người đều ở nhà, làm thành vụ cướp nhà là ổn."
Nói là làm, ăn cơm xong dọn dẹp đơn giản nhà bếp, Lộc Văn Sanh liền chuẩn bị đi chợ đen tìm Trần Trình.
Trước tiên, Lộc Văn Sanh vác giỏ xách của mình đi chợ đen mua một ít vải vóc, bông gòn và những thứ tương tự. Dù sao mùa đông ở tỉnh Liêu quá lạnh, chăn bông và quần áo bông dì Thiệu chuẩn bị có hơi mỏng, Lộc Văn Sanh định sau khi đến Hồng Kỳ công xã sẽ làm lại một bộ dày hơn để thay nhau mặc.
Trên đường Lộc Văn Sanh lững thững mua thêm không ít đồ, đều là thứ giá hơi cao nhưng không cần phiếu, quan trọng nhất là lương thực, Lộc Văn Sanh mua một trăm cân bạch diện và một trăm cân đại mễ để dự trữ.
Tuy nói không gian của Lộc Văn Sanh có thể tự trồng trọt, nhưng cũng không phải lập tức có thể lớn lên được phải không?
Làm xong những việc này, Lộc Văn Sanh ngoặt ngang rẽ dọc vào con hẻm nhà Trần Trình. Theo ám hiệu gõ cửa đã hẹn hôm qua, không lâu sau Trần Trình liền mở cửa thò cái đầu to đen lù xù ra từ bên trong.
Lộc Văn Sanh nghĩ: Muốn vuốt ve...
Trần Trình nhìn quanh không thấy ai mới để Lộc Văn Sanh vào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc