Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, triều đại không có thật, xin đừng so sánh với lịch sử.
Mẹ kiếp… Đầu đau quá!
Lộc Văn Sanh trong cơn đau đầu dữ dội mở mắt, đập vào mắt là nóc nhà dột thấy cả xà nhà!
Nhìn quanh, trên tường dán đầy báo cũ không biết từ đời nào, chỗ rách lộ ra vách tường loang lổ đầy rêu mốc, trong phòng ngoài chiếc giường ta đang nằm còn có hai thùng gỗ và một bàn học chất đầy đồ vật mang đậm dấu ấn thời đại.
Đây là tình huống gì? Chẳng phải ta đang cùng đồng nghiệp trong đơn vị tụ tập ăn uống sao? Sao vừa đi vệ sinh một lát đã chạy đến đây rồi?
Có chút mờ mịt.
Đang ngẩn người, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con nha đầu mặt mày chua ngoa, tóc tai thưa thớt vàng vọt, vẻ mặt khinh bỉ dựa vào khung cửa:
"Lộc Văn Sanh, mấy giờ rồi còn nằm ườn trên giường giả chết? Chờ ba ta tan làm về mà không có cơm ăn thì ngươi liệu hồn đó. Hừ!"
Nói xong liền vặn vẹo cái eo thùng nước rắn nước của nó đi ra ngoài…
Mẹ kiếp, đây là ai vậy, không phải nó có bệnh chứ, ba nó có cơm ăn hay không thì liên quan gì đến ta!
Lộc Văn Sanh vừa muốn phản bác liền cảm thấy môi khô khốc, cổ họng khàn đặc không phát ra được âm thanh gì, đang định đứng dậy uống một cốc nước.
Một dòng ký ức không thuộc về ta tràn vào đầu Lộc Văn Sanh, từng khung hình từng khung hình khiến ta cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.
Đợi gần mười phút tiếp nhận xong toàn bộ thông tin, Lộc Văn Sanh hận không thể chửi ầm lên, lại là xuyên không!
Hỏi tại sao ta lại chắc chắn mình xuyên không đến vậy ư? Vậy thì ta quá chắc chắn luôn! Ta thừa nhận lúc rảnh rỗi ta thích đọc tiểu thuyết xuyên không, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày ta sẽ trở thành một thành viên trong số đó được không? Cái này thật sự là! Ly kỳ mẹ nó mở cửa cho ly kỳ – ly kỳ đến tận nhà rồi!
Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy, chỉ là không biết những sản nghiệp của ta ở hiện đại đã lọt vào tay ai rồi…
Cũng may Lộc Văn Sanh không phải là người tự oán tự than, vẫn là tranh thủ thời gian xem lại ký ức của nguyên chủ đi.
Hiện tại là năm 1973.
Nguyên chủ là một cô bé năm nay mười sáu tuổi, trùng hợp là cũng tên là Lộc Văn Sanh, chỉ khác là cha của nguyên chủ là Lộc Dã, một quân nhân, đã hy sinh khi làm nhiệm vụ lúc nguyên chủ chín tuổi, mẹ của nguyên chủ vì không thể chấp nhận được cú sốc này nên cũng đi theo, chỉ để lại một cô bé chín tuổi được nhà nước giúp đỡ an táng song thân.
Vốn dĩ cô bé sẽ được một vị lão lãnh đạo của cha nhận nuôi, nhưng đúng lúc này có một cặp vợ chồng tự xưng là anh cả và chị dâu của Lộc Dã xuất hiện, đau khổ nói rằng cốt nhục của nhà họ Lộc tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, họ nguyện ý coi nguyên chủ như con ruột mà nuôi dưỡng trưởng thành.
Thế là Lộc Văn Sanh mồ côi cha mẹ được gia đình bác cả nhận nuôi, nửa năm sau lại lấy cớ nói rằng nhà của họ quá nhỏ.
Lấy lý do không thể ở được nhiều người như vậy chuyển đến căn nhà lớn mà cha mẹ nguyên chủ để lại, đồng thời bắt nguyên chủ trong nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ cả gia đình già trẻ.
Nhà bác cả Lộc có bốn người con, con trai cả Lộc Kiến Quốc năm nay hai mươi tuổi làm công nhân thời vụ trong nhà máy thép, con gái thứ hai Lộc Tiểu Tiểu bằng tuổi với nguyên chủ vừa tốt nghiệp cấp ba, con trai thứ ba Lộc Kiến Đảng và con trai thứ tư Lộc Kiến Dân là anh em sinh đôi, cũng đã học cấp ba.
Bác cả Lộc tên là Lộc Hồng Quân cũng làm công nhân trong nhà máy thép, bác gái tên là Tống Xuân Phân làm trong xưởng dệt kim, nhìn chung gia đình này sống cũng tạm ổn, trong toàn bộ Tống Thành mà nói đã là một gia đình rất khá rồi.
Vừa hay năm nay nguyên chủ và Lộc Tiểu Tiểu đều tốt nghiệp cấp ba, theo lý mà nói cả hai đều phải xuống nông thôn, nhưng vì cha của nguyên chủ là cách mạng liệt sĩ, con cái liệt sĩ có thể không cần xuống nông thôn, cho nên quốc gia đã để lại cho nguyên chủ một vị trí nhân viên bán hàng của hợp tác xã.
Nào ngờ Tống Xuân Phân biết được tin này, lúc đó đã mừng rỡ nở hoa, cái thời đại này công việc của công nhân đều phải thi, huống chi là hợp tác xã, nói như vậy đi, hợp tác xã là nơi mà con cái của rất nhiều lãnh đạo tranh nhau vỡ đầu cũng khó mà vào được, bây giờ lại để lại một vị trí cho Lộc Văn Sanh, bọn họ sao có thể không động lòng!
Thế là cả gia đình đều làm công tác tư tưởng cho nguyên chủ, ý là bọn họ đã vô ích nuôi nguyên chủ nhiều năm như vậy, nguyên chủ nên báo đáp bọn họ, nhường công việc lại cho Lộc Tiểu Tiểu, tự mình xuống nông thôn.
Nguyên chủ đương nhiên không vui, còn đem chuyện cha của nguyên chủ mỗi tháng đều có ba mươi đồng tiền tuất ra, trước mặt mọi người vạch trần.
Hàng xóm lúc này mới biết thì ra không phải nhà họ Lộc cả nuôi con cho em trai, mà là hắn chiếm nhà của người ta, lấy tiền tuất của người ta, còn ngược đãi con của người ta, không ít người ở sau lưng chỉ trỏ.
Nhìn đến đây Lộc Văn Sanh đều phải kêu lên một tiếng khá lắm, tình cảm cả nhà này đều thuộc về đỉa đói, bám vào người nguyên chủ hút máu à, thật đúng là chim lớn thì rừng nào cũng có.
Cách làm này của nguyên chủ triệt để chọc giận cả nhà họ Lộc, lén lút giấu Lộc Văn Sanh đi báo danh xuống nông thôn ở ủy ban phố. Tống Xuân Phân vốn nghĩ chỉ cần đưa Lộc Văn Sanh đi xuống nông thôn, thì chỉ tiêu công việc của nó sẽ là của con gái nó, Lộc Tiểu Tiểu.
Ai ngờ Lộc Văn Sanh sau khi biết chuyện này lại đâm đầu vào cột tự tử, tuy rằng sau đó người được cứu sống nhưng cái lõi bên trong đã thay đổi rồi.
Sau khi biết được những gì nguyên chủ đã trải qua, Lộc Văn Sanh hận không thể giết chết những người đó.
Bắt nạt ta sao? Vậy thì từng chút một đòi lại thôi, trước tiên ta cần phải xử lý chuyện công việc đã, sau đó tài sản mà cha mẹ để lại cũng không thể để cho người ngoài chiếm tiện nghi được, đúng không?
"Con tiện nhân, ngươi còn nằm đó! Ngươi xem mấy giờ rồi hả? Còn không mau dậy nấu cơm, không phải là bị rách da một chút thôi sao, ngươi bớt giả chết cho ta. Mỗi ngày ăn nhà ta uống nhà ta, sai ngươi làm chút việc nhà thì sao?" Bên ngoài Lộc Tiểu Tiểu lại đang làm ầm ĩ.
Vì Lộc Văn Sanh bị thương, cho nên mấy ngày nay việc nhà đều đổ lên đầu Lộc Tiểu Tiểu, từ nhỏ đến lớn nó có làm qua loại việc thô kệch này đâu?
Cơm nấu ra không loãng thì đặc, rau xào không mặn thì nhạt, không thì dứt khoát còn sống nguyên. Không ít lần vì những chuyện này mà bị ba mẹ nó thu dọn.
Lộc Tiểu Tiểu ở bên ngoài nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hôm nay nói gì nó cũng phải lôi Lộc Văn Sanh xuống giường!
Nghe thấy trong phòng lâu lâu không có động tĩnh gì, lửa giận của nó cũng bốc lên, Lộc Văn Sanh trước kia như chim cút bảo làm gì thì làm nấy, bây giờ nó lại dám làm lơ nó!
Càng nghĩ càng tức, Lộc Tiểu Tiểu bất chấp tất cả một cước đá văng cửa phòng Lộc Văn Sanh định xông vào bắt người.
Mà Lộc Văn Sanh lúc này đang ở trên giường cảm nhận cơ thể của mình, cũng được, không yếu lắm, sức đánh người vẫn là có, ngay khoảnh khắc Lộc Tiểu Tiểu đến gần ta liền đột ngột mở mắt trừng trừng nhìn nó đầy căm hận.
Ta biết đây là oán khí thuộc về nguyên chủ, đã chiếm thân thể của người ta thì ta không ngại giúp cô bé báo thù, đây là nhân quả, ta phải gánh chịu.
Hơn nữa ta cũng không muốn đồ của mình bị cái đám hút máu này chiếm tiện nghi, lấy của ta đều phải nhả ra hết!
Lộc Tiểu Tiểu nhìn thấy ánh mắt của ta có chút chột dạ, Lộc Văn Sanh cái con bánh bao kia từ bao giờ lại có ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như con rắn độc mà nó từng thấy hồi nhỏ, nhìn chằm chằm nó, như muốn nuốt sống nó vậy.
Lộc Tiểu Tiểu sắc mặt nhợt nhạt mở miệng nói: "Lộc Văn Sanh, ngươi... ngươi đừng tưởng ngươi như vậy, ta liền... sợ... a!"
Còn chưa đợi nó nói xong Lộc Văn Sanh liền túm lấy tóc của nó, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, da đầu như muốn bị xé toạc ra, cũng không rảnh mà sợ hãi nữa, không ngừng chửi rủa:
"Con tiện nhân, đồ con ghẻ, ăn nhà ta uống nhà ta bây giờ còn muốn đánh ta! Ái da đánh chết người rồi, con tiện nhân muốn đánh chết người rồi. Ta nói cho ngươi biết, thức thời thì mau buông ta ra, bằng không ba mẹ ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Thật ồn ào!"
Lộc Văn Sanh không biết từ đâu mò ra một chiếc tất nhét vào miệng Lộc Tiểu Tiểu, nhắm ngay ngực nó mà lén lút, giận dữ véo mấy cái, ta biết rõ nhất những chỗ nào kín đáo lại đau nhất, ta mà chết không thừa nhận thì Lộc Tiểu Tiểu cũng không tiện nói, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Ừ ừ... ừ..."
Lộc Tiểu Tiểu kinh hãi mở to mắt, nhìn Lộc Văn Sanh hung ác trước mắt như một con ác ma, nước mắt không ngừng chảy. Nó sao... sao nó có thể véo chỗ đó của nó! Đau chết nó rồi, Lộc Tiểu Tiểu thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết...
Ha ha! Đấu với ta, ta ở hiện đại chính là thiếu chủ của ba cái võ quán mà ba ta để lại. Cái loại như Lộc Tiểu Tiểu, ta một ngón tay cũng có thể đè chết hai đứa!