Trước đây nguyên chủ làm việc ba ca, vì mấy đồng tiền tăng ca một tháng mà làm việc liều sống liều chết, cô ấy xứng đáng được mẹ Trình chăm sóc trong thời gian ở cữ.
Giang Nam đơn phương quyết định, cũng không quan tâm phản ứng của Trình Đăng Lâm như thế nào, đổ nước ngâm chân xong thì lên giường ngủ, ngủ một giấc không mộng mị.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trình Đăng Lâm đã không còn ở đó.
Giang Nam vẫn rửa mặt, ăn sáng như mọi khi, sau đó ôn tập, hiếm khi nhà họ Trình không ồn áo có chuyện.
Buổi chiều, mẹ Trình ra ngoài mua đồ dùng cho Trình Di Tâm đi học đại học, Trình Di Tâm đi tìm người giải quyết chuyện áo khoác lông, cha Trình không thể ở nhà một mình với con dâu nên dắt theo cháu trai, cháu gái đi chơi cờ với mấy người bạn già.
Giang Nam đang đi lại trong phòng khách, vận động một chút sau khi ngồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra nhìn, người đến là người nổi tiếng trong khu tập thể - Thím Quách.
Thím Quách gặp ai cũng cười nói, vừa mở miệng đã hỏi han thân mật: "Tiểu Giang, thân thể cháu đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ, thím vào nhà ngồi đi." Giang Nam đáp lại, không nghe thấy bà ấy hỏi thăm những người khác trong nhà thì cũng biết thím Quách đến tìm cô có chuyện, vì vậy mời bà ấy vào nhà ngồi, còn pha cho bà ấy một cốc nước đường nâu: "Trùng hợp quá, cháu cũng định mấy hôm nữa đi tìm thím, thím đã đến tận nhà rồi, tiết kiệm được chút công sức cho cháu."
Nghe vậy, thím Quách ngồi gần sang chỗ cô hỏi nhỏ: "Có phải là chuyện công việc không?"
Giang Nam cười gật đầu, cô Quách vỗ đùi một cái, vẻ mặt "thím biết ngay mà": "Lúc trước con nằm viện, thím nghĩ Tiểu Trình và mẹ con đều bận nên không tiện đến hỏi, sau đó con về nhà, thím gặp mẹ con ở bên ngoài hỏi qua hai lần, bà ấy nói phải xem ý con, nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, thím mới nói là đến xem thử... Con bé này, nhiều người trong khu tập thể hỏi thăm cháu đấy!"
Thím Quách là người mai mối kiêm môi giới nổi tiếng khắp nơi, chuyên giúp người ta se duyên, kiếm chút tiền cảm ơn và phong bao lì xì, uy tín rất cao, danh tiếng cũng tốt.
Theo quy tắc ngầm của nhà máy, nếu như có người xin nghỉ phép dài ngày, có thể tự tìm công nhân thời vụ thay thế, công nhân chính thức phải trích ra mười đồng từ lương của mình, như vậy người xin nghỉ phép sẽ không bị mất trắng lương, công nhân thời vụ cũng có việc làm, giảm bớt áp lực cuộc sống, một công đôi việc.
Với trường hợp của Giang Nam, một tuần nằm viện kia có thể nói là bận quá quên mất, nhưng nửa tháng nay không thấy động tĩnh gì thì lạ thật.
Giang Nam cúi đầu cười khẽ, mẹ chồng hám lợi của cô còn đang mong cô đi làm kia kìa, làm sao mà thèm muốn mười đồng tiền hoa hồng đó.
"Cháu chỉ còn nửa tháng nữa thôi, vẫn còn người hỏi sao?" Cô tò mò hỏi.
"Có chứ, sao không có!" Thím Quách vỗ bàn một cái, Giang Nam mỗi tháng lương được ba mươi sáu đồng, cộng thêm tiền làm thêm giờ được bốn mươi đồng, cho dù chỉ còn nửa tháng, công nhân thời vụ vẫn kiếm được hơn mười đồng, rất nhiều người muốn làm.
"Thế nào, Tiểu Giang, nếu cháu đồng ý, thím sẽ liên lạc với người ta." Thím Quách vội vàng hỏi, nếu thành công, bà ấy mới kiếm được tiền.
Nhưng Giang Nam lắc đầu: "Thím Quách, cháu không tìm công nhân thời vụ, cháu muốn thím giúp cháu tìm người để trao đổi công việc."
"Trao đổi?" Thím Quách chưa từng nghe thấy cách này, liền hỏi: "Trao đổi như thế nào?"
Giang Nam giải thích: "Công việc của cháu chỉ bán hai trăm đồng, nhưng đối phương phải tìm cho cháu một công việc giáo viên dạy thay ở xã Hồng Sơn, tiểu học hay trung học đều được, đảm bảo cháu có thể chuyển hộ khẩu đến đó, còn phải sắp xếp cho con một phòng ở khu tập thể."
Nghe vậy, thím Quách liền nghĩ đến chuyện nghe người ta nói nhà họ Trình cãi nhau đòi ly hôn hôm qua, Tiểu Giang lo liệu chuyện công việc này, không lẽ thật sự muốn ly hôn sao?