Đáng tiếc, ở trong bộ phim này, Giang Nam là một vai "ác".
Cô đứng thẳng dậy, đi thẳng đến trước cửa phòng gõ cửa: "Em gái, vẫn chưa đếm xong tiền sao? Hay là không đổi được? Không sao, em cứ đưa đây, chị có tiền lẻ."
Bên trong im lặng hồi lâu không thấy trả lời, Giang Nam tiếp tục gõ.
Mẹ Trình tức giận đến mức run cả người, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Nam, con nhất định phải ép Di Tâm đến như vậy sao!"
Giang Nam tỏ vẻ khó hiểu: "Mẹ, sao lại là con ép..."
"Đủ rồi, bao nhiêu tiền, cha đưa cho con!" Cha Trình không nhịn được nữa, ông ta không muốn xem trò hề này tiếp tục.
Giang Nam nhướng mày, cười nói: "Bảy mươi hai đồng hai hào năm xu ạ, cảm ơn cha."
Chỉ cần lấy được tiền, ai đưa cũng được, bảo sao nói con cái là nợ của cha mẹ.
Nhìn thấy cha Trình lập tức xoay người về phòng lấy tiền, Giang Nam không khỏi cảm thán, quả nhiên là cha mẹ của nữ chính, nói thật, cha mẹ Trình đối xử với Trình Di Tâm thật sự không chê vào đâu được, cưng chiều đến tận xương tủy, làm con gái của một nhà như vậy thật hạnh phúc.
Nhưng đối với người con dâu bị hút máu này thì lại rất không thân thiện!
Giang Nam lập tức ném đi chút cảm giác vừa nảy sinh kia.
Không lâu sau, cha Trình đi ra, ông ta đứng trước cửa phòng đưa tiền về phía mẹ Trình, mẹ Trình lại đi qua nhận lấy, bất đắc dĩ đưa cho Giang Nam.
Giang Nam cười tủm tỉm nhận lấy, đếm ở trước mặt hai người, xác nhận đủ rồi mới nói: "Cảm ơn cha mẹ, em gái có được cha mẹ như hai người thật sự rất hạnh phúc!"
Nhưng mà...
Nếu đã thoải mái, hào phóng như vậy thì rất thích hợp để đòi nợ.
Vì vậy, Giang Nam nói to với cha Trình đã sớm vào phòng: "Đúng rồi cha, vừa nãy cha nói Trình Đăng Lâm chăm sóc em gái của mình là chuyện đương nhiên, con không có tư cách can thiệp, con thấy cha nói đúng, nhưng con là chị dâu, xét về tình hay lý đều không có nghĩa vụ nuôi dưỡng em chồng đúng không ạ? Vậy cha trả lại số tiền sinh hoạt con đã đưa thừa trong mấy năm nay cho con đi!"
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng của Giang Nam khiến cha mẹ Trình ở cả trong phòng lẫn ngoài phòng cảm thấy choáng váng.
Đây mới gọi là được voi đòi tiên!
Mẹ Trình kêu "Oa" một tiếng khóc lớn, tiếng khóc lớn đến mức có thể khiến hàng xóm xung quanh đều nghe thấy: "Tiểu Nam, rốt cuộc hôm nay con muốn làm gì hả? Nhất định phải phá tan cái nhà này con mới vừa lòng sao!"
"Đúng vậy ạ," Giang Nam thản nhiên đáp, lại bổ sung một câu: "Con không muốn như thế này nữa."
Tiếng khóc của mẹ Trình "Ực" một tiếng im bặt, nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt nhăn nhó.
Nghe thấy cha Trình đi lấy tiền, Trình Di Tâm định ra ngoài an ủi mẹ Trình cũng ngây người.
Người phụ nữ này đang nói gì vậy?
Giang Nam mặc kệ hai mẹ con họ, ung dung thong thả đi đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh bàn ăn.
Ban đầu cô định chờ hết tháng cữ rồi mới nói chuyện ly hôn, không ngờ hôm nay vì chuyện tiền nong, lời nói cứ thế tuôn ra, vậy thì nói sớm một chút, đỡ phải ngày nào cũng phải tốn sức ứng phó với hai mẹ con nhà này, vừa thấp kém vừa phiền phức.
"Phân chia rõ ràng tài sản rồi mới ly hôn được chứ ạ?"
"Ly... Ly hôn?" Mẹ Trình run rẩy lên tiếng, sao lại đến mức ly hôn?
Trong chớp mắt, bà ta lắc đầu, không thể nào! Con dâu không thể có dũng khí mà đòi ly hôn, trước tiên không nói đến nhà mẹ đẻ ăn thịt người không nhả xương của cô, chỉ với việc cô không thể sinh con lại là người đã từng ly hôn, người đàn ông nào mà thèm lấy! Chắc chắn là đang muốn lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp bọn họ đưa tiền.
Nghĩ vậy, mẹ Trình bình tĩnh lại, tiếp tục khóc lóc thảm thiết nói: "Tiểu Nam, mẹ đã làm gì sai con nói mẹ nghe, sao lại phải ly hôn chứ? Có phải con vẫn còn ấm ức chuyện tiền bán công việc của Di Tâm không!"