Thường Nhạc bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, đến năm hai mươi tuổi, trí tuệ vẫn chỉ như đứa trẻ năm, sáu tuổi. Dù cậu ta có đẹp trai, bố lại làm xưởng trưởng, nhưng chẳng có cô gái nào muốn gả cho cậu ta cả.
Nhà họ Thường xác định là con trai sẽ độc thân cả đời, sau này phải dựa vào con gái chăm sóc. Điều này khiến cho việc hôn nhân của Thường Hoan cũng rất khó khăn, cô muốn tự do yêu đương là điều không thể, chỉ có thể dựa vào mắt nhìn của bố, cố gắng chọn một người đàn ông đáng tin cậy.
"Cậu đừng lo lắng quá, anh trai cậu hiền lành, cũng không quậy phá, mấy năm nay bố mẹ cậu vẫn chăm sóc tốt đấy thôi. Đợi sau này bố mẹ già yếu, con cái cậu cũng đã lớn, có thể đi làm kiếm tiền, khi đó cậu cũng có thời gian mà chăm lo cho anh trai."
"Không được thì lúc cậu bận không xuể, có thể gọi tớ giúp mà!"
Lúc này rất ít người di chuyển, sau khi làm việc, phần lớn đều chuẩn bị cả đời định cư ở địa phương. Tiêu Thiến Thiến cảm thấy cô và Thường Hoan là bạn thân nhất, cô có thể giúp một tay, tuyệt đối sẽ không chối từ.
"Tớ cảm ơn cậu trước nhé!" Thường Hoan cười híp cả mắt, cô và Tiêu Thiến Thiến mới quen nhau có năm năm, mà quan hệ còn tốt hơn cả người quen lâu năm, cũng bởi vì Tiêu Thiến Thiến rất hợp với cô, hơn nữa còn rất nhiệt tình, khiến cô không còn lo lắng cho cuộc sống tương lai nữa.
Hai cô gái nhỏ giọng trò chuyện, xưởng trưởng bên trên cũng nói chuyện không ngừng với Tiêu Hâm, còn rót cho anh hai chén rượu, khiến cho người chưa từng uống rượu choáng váng, gần như ngã xuống đất.
Tiêu Thiến Thiến chú ý tới động tĩnh phía trên không ổn, bất đắc dĩ cười nói: "Chú Thường, Tiêu Hâm chưa từng uống rượu, chú đây không phải là khi dễ anh ấy sao? Lát nữa cháu làm sao đưa anh ấy về?"
"Ha ha ha, không sao không sao, cậu nhóc này không tệ, uống say thì để nó nằm ở nhà chú đi, chờ bố cháu tan làm rồi đón nó về." Xưởng trưởng lại không để ý đến chuyện khách uống say: "Chờ đến thứ Tư, thứ Tư chúng ta ít việc, chờ đến thứ Tư sắp tan làm, cháu bảo nó xách ít kẹo và thuốc lá, vào nhà máy, đưa cho mỗi người một ít, làm quen, sau đó chú sẽ tìm ngày nào đó sắp xếp cho nó đi làm."
"Nếu mọi người có ấn tượng tốt với nó, thì thứ Năm này cứ để nó đi làm cũng được."
Nói thì nói như thế, nhưng sau khi ăn cơm xong, Tiêu Thiến Thiến cũng không để Tiêu Hâm ở lại nhà họ Thường, thấy đầu óc anh chỉ hơi lơ lơ, đi bộ còn có thể tự mình đi, liền dẫn anh về.
Đi trên đường, Tiêu Hâm lúc thì cười ngây ngô lúc lại buồn rầu, giống như người mất trí. Tiêu Thiến Thiến nhìn không được, cho một cái tát sau lưng anh, "Anh làm trò gì vậy?"
Tiêu Hâm bị đẩy loạng choạng, sững sờ, ợ một cái, đột nhiên chảy nước mắt.
"Thiến... Thiến Thiến, là anh vô dụng..."
Tiêu Thiến Thiến rùng mình một cái: "Anh làm sao vậy?"
Đột nhiên nói một câu như vậy, giống như ma nhập.
"Em tin anh, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, sẽ không để cho em và con cái chịu khổ!"
Tiêu Thiến Thiến sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ rồi lại đen, giơ tay lên lưng anh lại cho một cái tát nặng hơn, "Nghĩ hay lắm!"
Người này im lặng không nói, trong đầu lại không ngừng tưởng tượng cưới cô làm vợ, thậm chí ngay cả con của họ anh ta cũng tưởng tượng ra rồi.
Chưa hết, anh ta còn tự động cho mình là vô dụng, để vợ con chịu khổ, ai muốn chịu khổ cùng anh ta chứ?!
Tiêu Thiến Thiến trong lòng bực bội, đối với anh ta liền không khách khí, thấy anh đi lệch liền kéo một cái, bên này kéo một cái, bên kia đẩy một cái, khiến anh như con lật đật, lắc lư, nhưng vẫn không ngã.
Bình thường hai mươi phút đi bộ, họ đi hơn nửa tiếng mới xong, về đến nhà, Hoàng Thái Anh đang ở trong vườn sửa sang lại rau, thấy Tiêu Thiến Thiến mặt đen lại, còn Tiêu Hâm đỏ bừng mặt, ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa làm sao vậy?"
Đối mặt với nghi vấn của mẹ, Tiêu Thiến Thiến không thể nói thẳng, Tiêu Hâm uống say, nói năng linh tinh chuyện kết hôn sinh con với cô... Cô chỉ có thể nhân lúc anh ta say, véo mạnh vào cánh tay anh một cái, mới hả giận, sau đó trả lời mẹ.