Trời vừa sụp tối, Tiêu Thiến Thiến vì phải tăng ca ở nhà máy, là tổ trưởng nên cô phải quản lý và điều động những công nhân thời vụ, nên giờ mới về đến nhà. Không ngờ vừa về đến nhà, cô đã nghe thấy mẹ đang cãi nhau với bố trong bếp, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở uất ức.
Cô nhíu mày, cởi áo khoác ngoài đã bẩn ra, ném lên bàn rồi chạy lên gác mái.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, người đàn ông được bố dẫn về nhà tối qua đang ở trên gác mái, ngồi khoanh chân bên cửa sổ, hình như đang cố gắng đọc sách dưới ánh sáng le lói hắt vào từ ô cửa sổ.
"Này!", Tiêu Thiến Thiến không khách sáo cắt ngang lời anh, thậm chí còn chẳng thèm gọi tên anh. Tiêu Hâm Tiêu Hâm, ai mà biết là Tiêu Hâm (萧 họ Tiêu, có nghĩa tiêu điều, điêu tàn) hay Tiêu Hâm ( 肖 họ Tiêu, có nghĩa như nhau, giống nhau)?
Tiêu Hâm ngẩn người một chút mới kịp phản ứng, có chút ngại ngùng đặt sách xuống, cười ngây ngô một cái rồi đứng dậy. Ai dè anh cao tới một mét tám, lại ở góc gác mái, mái nhà thì thấp, "rầm" một tiếng, đầu đập thẳng vào mái.
"A..." Anh ôm đầu đau điếng, mặt mày nhăn nhó, nhưng nhanh chóng làm như không có việc gì, liếc nhìn Tiêu Thiến Thiến một cái, đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Tiêu Thiến Thiến đã coi "Vị khách không mời mà đến" này là kẻ phá hoại gia đình cô, giọng điệu chẳng hiền lành chút nào. Hơn nữa cô vốn thẳng tính, lười nói vòng vo, bèn đi thẳng tới, túm cổ áo anh, không khách khí hỏi: "Mẹ anh là ai, người ở đâu, sao lại dây dưa với bố tôi?"
"Hả?" Tiêu Hâm không hiểu ý Tiêu Thiến Thiến lắm, chỉ thấy trai gái khác biệt, khoảng cách hai người giờ quá gần, khiến anh rất ngượng ngùng, vừa nói "Cô nói gì vậy", vừa cố rụt người vào góc, tránh né Tiêu Thiến Thiến.
"Anh còn giả vờ, anh là con riêng của bố tôi phải không?", Tiêu Thiến Thiến nói thẳng.
Lúc này Tiêu Hâm mới hiểu Tiêu Thiến Thiến có lẽ hiểu lầm gì đó, thở phào nhẹ nhõm, cố gắng không chạm vào tay cô, muốn gỡ tay đang túm cổ áo mình ra: "Không phải, cô hiểu lầm rồi, bố tôi với chú ấy là bạn chiến đấu, bạn tốt! Mẹ tôi mất lâu rồi, tôi còn lớn hơn cô mấy tuổi, sao là con chú ấy được."
Bố mẹ Tiêu Thiến Thiến rất yêu thương nhau, dù mấy năm nay vì chỉ có một đứa con mà thỉnh thoảng xảy ra chút xích mích, nhưng không thể che giấu tình cảm sâu đậm của họ. Dù bố cô thật sự bị ép buộc phải có con riêng bên ngoài, thì cũng tuyệt đối không thể nào lớn hơn Tiêu Thiến Thiến được. Bởi khi ấy, bố mẹ cô mới cưới nhau chưa lâu, mẹ cô còn chưa vì sinh cô mà ảnh hưởng sức khỏe.
Nghe Tiêu Hâm nói vậy, Tiêu Thiến Thiến vơi đi phân nửa nghi ngờ. Giờ chỉ cần xác nhận tuổi tác của anh ta là thật, cơ bản có thể chắc chắn anh ta là con bạn của bố cô.
"Hừ..." Tiêu Thiến Thiến định buông tay, định tha cho anh ta, nào ngờ hai người đang đứng gần cửa sổ. Vừa nãy Tiêu Hâm để tiện đọc sách dưới ánh sáng tự nhiên, nên mở toang cửa sổ không có song sắt. Tiêu Thiến Thiến đột ngột buông tay, Tiêu Hâm thì vẫn đang đẩy cô, nhất thời không kịp phản ứng, ngã nhào ra khỏi cửa sổ.
Đây là tầng hai đấy, phía dưới lát toàn đá!
Tiêu Thiến Thiến sợ cứng người, vội vàng đưa tay kéo anh, sợ anh ta vì cô mà xảy ra nguy hiểm.
Nhưng cô chỉ cao một mét sáu, người nhỏ con, làm sao kéo nổi người đàn ông trưởng thành đã ngã nửa người ra ngoài.
Cuối cùng, cả hai người đều ngã xuống.
May thay, không có cảm giác đau đớn, hình như họ không rơi xuống đất.
Tư thế Tiêu Thiến Thiến ngã xuống là kiểu "chó gặm bùn". Là con gái, cô vẫn phải giữ thể diện, vội vàng bò dậy, quỳ xuống, rồi nhìn sang bên cạnh. Tiêu Hâm ngã còn thảm hơn - đầu và vai đều cắm vào đống rau, giống hệt con vịt đang cắm đầu xuống nước mò mồi.
"Phụt!" Tiêu Thiến Thiến không nhịn được cười, rồi nụ cười tắt ngấm.
Chết rồi, hai người rơi vào đống rau, không biết làm hỏng bao nhiêu, lát nữa phải đền cho người ta, chắc chắn bố sẽ mắng cô!