Diệp Hoan bị Thẩm Kiều Kiều mắng đến ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Kiều Kiều dù quậy trời quậy đất nhưng chưa bao giờ mắng cô ta. Lúc nào cũng coi cô ta là bạn thân nhất, có gì ngon, hay, đẹp cũng đều chia cho cô ta một phần.
Nhưng bây giờ, sao Thẩm Kiều Kiều lại trở nên vô lý như vậy?
“Kiều Kiều, cô sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không? Mau về phòng nằm nghỉ đi.”
Diệp Hoan kéo tay Thẩm Kiều Kiều, định lôi cô vào phòng. Trước bao nhiêu người nhìn thế này, cô ta thấy mất mặt ghê gớm.
Nhưng Thẩm Kiều Kiều hất mạnh tay cô ta ra: “Đừng chạm vào tôi. Từ giờ chúng ta cắt đứt quan hệ. Cô đừng quấn lấy tôi nữa. Với cả, tháng trước mượn tôi 200 đồng thì trả lại đi, đừng hòng lợi dụng tôi thêm lần nào.”
Lúc này Diệp Hoan mới nhận ra chuyện nghiêm trọng thật. Thẩm Kiều Kiều hình như muốn tuyệt giao thật sự.
Từ trước đến giờ, nếu hai người giận nhau, cuối cùng người xin lỗi luôn là Thẩm Kiều Kiều. Bởi Thẩm Kiều Kiều vốn ương bướng, ít ai chơi cùng, chỉ có Diệp Hoan chịu được tính khí của cô hay nói đúng hơn là cố tình tiếp cận.
Chẳng ngờ, chơi chung lâu ngày, Thẩm Kiều Kiều thật sự coi Diệp Hoan là bạn thân, quý đến mức muốn dâng hết thứ tốt cho cô ta, còn rất nghe lời. Thực ra, Thẩm Kiều Kiều chỉ là một công chúa nhỏ cô độc ở nhà được nuông chiều, nhưng ở trường thì bị cô lập. Cô khao khát có bạn, nhưng lại không biết bày tỏ cảm xúc thế nào.
Còn Diệp Hoan, một khi đã thân rồi thì dần lộ bản tính. Mỗi lần cãi nhau, chỉ cần Diệp Hoan nổi giận đòi tuyệt giao, Thẩm Kiều Kiều lập tức chạy tới xin lỗi, thậm chí mua một đống đồ ngon để dỗ.
Nhưng lần này, Diệp Hoan cũng nổi giận: “Được, cô nói thì tôi làm. Tuyệt giao thì tuyệt giao! 200 đồng chứ gì, trả cho cô là xong.”
Cô bực bội chạy về phòng, mở ví. Tích cóp mãi mới được 220 đồng, bây giờ phải rút ra 200 đồng đưa cho Thẩm Kiều Kiều, đúng là đau ruột. Nhưng Diệp Hoan nghĩ bụng, lát nữa Kiều Kiều kiểu gì cũng sẽ trả lại thôi.
Cô ta bước ra, chìa tiền: “Cho cô. Thẩm Kiều Kiều, đừng hối hận đấy.”
“Cô lấy đâu ra cái mặt mũi để nói câu đó thế?”
Thẩm Kiều Kiều chẳng thèm quan tâm, giật lấy tiền rồi quay người đi vào phòng.
Lúc này trưởng nhóm đội thanh niên trí thức đi tới hòa giải: “Chúng ta ngày nào cũng gặp nhau, đừng làm ầm lên. Sáng nay nghỉ làm, hôm qua bắt được một con lợn rừng, mọi người ra sân phơi để giết mổ.”
Trưởng nhóm tên Vương Tùng, cao 1m78, khuôn mặt thanh tú. Nhưng mười năm sống ở nông thôn đã khiến anh ấy nhuốm chút phong sương.
Vừa nghe đến mổ lợn, mắt mọi người sáng rỡ. Thời này, lương thực còn chẳng đủ no, thịt là thứ xa xỉ tết mới được ăn.
Thanh niên trí thức nghe xong thì ùa đi, không ai hóng chuyện nữa. Thẩm Kiều Kiều cũng đi theo ra ngoài, chẳng thèm liếc Diệp Hoan.
Diệp Hoan đứng ngẩn ra, vừa tức vừa hụt hẫng. Thẩm Kiều Kiều không trả tiền lại, cũng chẳng xin lỗi.
Hừ! Đợi cô đến xin, cô ta sẽ cho bơ vài ngày cho biết mặt. Không có cô ta, Thẩm Kiều Kiều chẳng biết nấu ăn, kiểu gì cũng đói.
Đúng lúc ấy, bụng Diệp Hoan quặn đau. Trước đây mỗi lần như vậy, Thẩm Kiều Kiều đều mang nước đường đỏ và bánh kẹo cho cô ta. Còn bây giờ… hừ!
Cô ta quay về phòng, nhưng băng vệ sinh thì đã hết. Trước kia ở chung, Thẩm Kiều Kiều toàn cho đồ tốt, sạch sẽ hơn hẳn mấy loại nhét phân tro quê mùa. Diệp Hoan chưa từng nghĩ đến chuyện phải giặt lại để dùng, nhưng giờ cần thì một cái cũng không có.
Giấy cũng hết. Cô ta bực bội, đành ra vườn hái mấy lá cây để tạm. Nghĩ bụng, khi nào Thẩm Kiều Kiều làm lành thì xin lại.
---
Tối qua, Hứa Mặc về nhà mà trằn trọc suốt đêm. Trên giường toàn mùi hương của Thẩm Kiều Kiều, khiến anh thấy nó còn quyến rũ hơn cả thuốc kích dục cô từng bỏ.
Gần sáng, anh dậy, hít đất 100 cái, chạy quanh nhà vài chục vòng mới thấy bình tĩnh hơn. Khi dọn giường, anh phát hiện trên chiếu có một vết máu đã khô.
Hứa Mặc ngẩn người, hiểu ngay ra ý nghĩa. Nghe nói lần đầu của con gái đều có “lạc hồng”.
Anh nhìn vết máu thật lâu, rồi nhấc chiếu lên đem ra suối giặt sạch. Lúc xối nước, vẻ căng thẳng trên mặt anh bỗng dịu lại, ánh mắt cũng mềm hơn.
---
“Thằng ba, dậy rồi à?”
Lưu Tiểu Lan bước vào, mặt đầy tức giận:
“Nghe nói tối qua thằng nhãi nhà họ Phương lại gây sự với con?”
Nhà đông người, hai anh trai của Hứa Mặc đều có vợ con, nên anh dọn ra căn nhà tranh bỏ hoang ở cuối thôn. Bên trong rách nát, nhưng anh đã sửa lại tạm ở được.
Trước câu hỏi của mẹ, Hứa Mặc chỉ “ừ” một tiếng.
“Trời đất, mẹ biết ngay nó không tử tế, dám bắt nạt con thì để mẹ qua dạy cho nó một trận.”
Bà đảo mắt quanh nhà, thấy cái đòn gánh, định xách đi thì Hứa Mặc vội ngăn lại: “Mẹ, đừng làm ầm. Nếu chuyện to ra, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Kiều Kiều.”
Nếu trả thù thì phải làm ngầm, chứ trắng trợn sẽ rước họa.
Nghe con nói vậy, Lưu Tiểu Lan mới nguôi, nhưng vẫn tức: “Nếu tối qua mẹ ở đó, mẹ đã đánh cho cái miệng nó đó sưng vù, dám bôi nhọ con với Thẩm Kiều Kiều.”
Bà nói xong thì giúp con trai đem chiếu đã giặt đi phơi.
“Thằng ba, hai hôm trước con mới giặt chiếu, sao hôm nay lại giặt nữa?”
Ánh mắt Hứa Mặc hơi lóe lên: “Bẩn rồi.”
Mẹ anh nhìn con đầy nghi ngờ.