Sau khi ăn cơm xong, Trì Hằng liền mang chăn bông trên giường mình sang phòng Tần Lệ, sau đó lại lấy rơm khô trong phòng Tần Lệ chuyển về giường của anh.
Dường như Hà Thúy Anh và hai cha con đã bàn bạc trước, cho nên sau khi ăn xong thì từng người một đều ra ngoài đi dạo cả.
Tần Lệ không cản Trì Hằng lại được, chỉ có thể lặng lẽ đi theo anh giúp anh làm việc.
Nhưng mà, rốt cuộc Trì Hằng xuất hiện từ đâu vậy?
Anh làm việc vừa nhanh nhẹn vừa gọn gàng, ngay cả người làm việc nhà cả đời như Hà Thúy Anh cũng không nhanh nhạy bằng anh.
Tần Lệ cứ như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau anh. Tuy Trì Hằng không nói gì nhưng anh lại thầm cảm thấy vô cùng hài lòng.
Giường của Trì Hằng rất lớn, chăn bông cũng lớn, ước chừng dài 2,2 mét, rộng 2 mét.
Còn giường đơn của cô chỉ rộng 1,2 mét nên phải gấp đôi chăn lại mới vừa.
Tần Lệ luôn muốn giúp đỡ một tay nhưng Trì Hằng hoàn toàn không cho cô cơ hội. Chỉ vài động tác là anh đã trải xong, thậm chí không có lấy một nếp nhăn.
Chiếc giường được trải xong trông cực kỳ êm ái, chẳng khác gì quảng cáo đồ dùng giường ngủ.
"Anh Trì Hằng, anh trải giường giỏi quá, thật lợi hại!"
Tần Lệ cảm thấy mình đứng bên cạnh như kẻ ngốc, chẳng giúp được gì. Cuối cùng sau một hồi lúng túng, cô cũng nghẹn ra được một lời khen khô khan.
Thật lợi hại...
Nếu là trước đây, Trì Hằng cũng chỉ coi ba chữ đó như một lời khen xã giao.
Nhưng tối hôm qua, Tần Lệ ngủ trên chiếc giường mà trước kia anh từng ngủ và anh lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh cũng hỏi cô gái nằm dưới thân mình một câu giống thế: "Anh có lợi hại không?"
Sau khi Tần Lệ nói ra câu kia, Trì Hằng cứ nhìn chằm chằm vào cô không nói gì khiến cô cảm thấy thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ cô nói sai gì sao?
Có người lại không thích được khen ư?
Hay là lời khen của cô quá gượng gạo?
Nhưng khen lợi hại… Chờ đã.
Trong đầu Tần Lệ lập tức bừng sáng, gương mặt đỏ bừng: "Anh Trì Hằng, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn khen anh giỏi thôi, không phải nói đến cái khác... Phì phì phì."
Càng giải thích càng kỳ cục.
Càng nói, ánh mắt Trì Hằng nhìn cô lại càng khiến cô vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Tần Lệ sắp khóc đến nơi.
Bình thường rõ ràng mình rất lanh lợi nhưng sao cứ đến trước mặt Trì Hằng là lại lắp bắp thế này!
"Ừ."
Trì Hằng nhìn cô sắp khóc vì xấu hổ, trong lòng lại càng bùng lửa, chỉ muốn bắt nạt cô gái nhỏ đến khóc nức nở. Nhưng hiện tại cả hai chưa thân đến vậy nên anh đành nén lại, siết chặt nắm tay, hỏi cô: "Cô đã mua thuốc chưa?"
"Có, có."
Trì Hằng chủ động đổi đề tài, Tần Lệ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Hôm đó chạy lũ, tôi tiện tay mang theo cả thuốc và tiền để dưới gối rồi."
Trì Hằng cúi đầu, vừa hay nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của Tần Lệ cùng dấu đỏ ẩn hiện dưới lớp áo.
Dấu đỏ ấy không đáng sợ, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác diễm lệ đặc biệt.
Giống như chính cái tên của cô, gợi nhớ đến việc bóc lớp vỏ đỏ rực bên ngoài để lộ ra phần thịt vải tươi ngọt, mọng nước bên trong.
Trì Hằng vội vàng thu ánh mắt lại, nói một câu "Tôi đi lấy chút đồ" rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng cô.
Quay về phòng mình, anh đưa gói đồ vừa mua ở cửa hàng bách hóa cho Tần Lệ. Cô còn chưa kịp hỏi bên trong có gì thì anh đã vội vã rời đi.
Bước chân anh nhanh đến mức như thể có ma đuổi sau lưng.
Tần Lệ chớp chớp mắt tỏ ra khó hiểu: "Anh Trì Hằng bị sao thế nhỉ?"
Mang theo thắc mắc, cô ngồi xuống giường mở gói đồ mà Trì Hằng vừa đưa.
Vừa mở ra, cô không nhịn được mà thốt lên: "Sao nhiều đồ thế này!"
Một đôi giày cao su, một đôi găng tay lao động, còn có cả một bộ quần áo!
Cô thử ướm thử, quần áo và giày đều vừa vặn với kích cỡ của cô.
Tần Lệ liếm môi, thầm nghĩ: Chừng này đồ thì tốn bao nhiêu tiền đây?
Cô trải bộ quần áo ra, áo trắng quần đen, kiểu dáng đơn giản, không bao giờ lỗi mốt.
Chất liệu 100% cotton mềm mại và thoải mái khi chạm vào.
Nhìn những món đồ thực sự cần thiết với hoàn cảnh hiện tại của mình, lòng Tần Lệ chợt thấy ấm áp.
Nhưng rồi cô lại không khỏi lo lắng: Nhiêu đây tiền thì làm sao mà trả nổi...
Lôi ra số tiền còn lại của mình, chỉ có 30 tệ, cô giữ lại 5 tệ để phòng thân rồi cầm 25 tệ bước đến cửa phòng Trì Hằng định đưa cho anh.
Dù số tiền này nhiều lắm cũng chỉ mua được một cái áo, nhưng đưa chút nào hay chút ấy còn hơn không. Phần còn lại cô sẽ nghĩ cách từ từ trả.
"Anh Trì Hằng..."
Cửa phòng anh đóng chặt khiến cô hơi ngạc nhiên.
Ban ngày ban mặt mà anh ấy đóng cửa làm gì nhỉ?
Ngay giây sau, một tiếng rên trầm thấp của đàn ông từ bên trong vang ra khiến cả hai người đứng trong và ngoài cửa đều khựng lại.
Tần Lệ trợn tròn mắt không dám tin: Anh Trì Hằng, giữa ban ngày ban mặt mà... anh ấy lại...
Cô nhớ lại trước đây từng có một nam sinh ngồi cạnh mình lén xem phim không đứng đắn bằng MP4. Có lẽ do tai nghe không cắm chặt, âm thanh phát trực tiếp ra loa, đến mức giáo viên trên bục giảng cũng đứng sững sờ.
Chuyện sau đó không cần nói, MP4 bị tịch thu, phụ huynh cũng bị gọi đến.
Tần Lệ luôn đứng trong top ba của lớp, lại có tính cách rất ngoan ngoãn. Giáo viên lo cô bị ảnh hưởng nên đã đổi chỗ ngồi, sắp xếp cho cô ngồi cùng một bạn nữ.
Trong suốt sự việc, cô tỏ ra rất bình tĩnh, như thể hoàn toàn không nghe ra âm thanh kia là gì.
Nhưng chỉ có cô biết, thật ra cô hiểu rõ.
Âm thanh mà Trì Hằng vừa phát ra... giống hệt như âm thanh trong MP4 ngày đó!
...
Trong phòng, Trì Hằng dần bình tĩnh lại. Anh ngồi dậy, bình tĩnh lau sạch tay.
Từ lúc rời khỏi phòng Tần Lệ, anh đã đổ gục xuống giường.
Ban đầu, anh chỉ định nằm tĩnh tâm lại.
Nhưng bên dưới anh là đống rơm khô mà đêm qua Tần Lệ đã nằm ngủ, mùi hương ngọt ngào của cô vẫn phảng phất đâu đó, hình ảnh cô ngoan ngoãn nằm trên đó hiện lên trong đầu anh.
Anh càng cố giữ bình tĩnh, lại càng không thể khống chế được bản thân.
...
Anh vốn đã muốn cô đến phát điên, nay lại nghe giọng nói bất ngờ của cô, nó kích thích đến mức anh không thể kiềm chế được nên đã trực tiếp giải tỏa.
Tần Lệ vừa định xoay người chạy đi, nhưng còn chưa kịp hành động thì Trì Hằng đã mở cửa bước ra.
Người đàn ông trước mặt mang khí chất nghiêm túc, thậm chí có phần cổ hủ nhưng anh lại vừa làm chuyện kia giữa ban ngày trong phòng mình...
"Cô tìm tôi có việc gì?"
Vừa mở miệng, Trì Hằng lập tức nhận ra không ổn.
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút lười biếng và gợi cảm sau khi giải tỏa khiến tai Tần Lệ như tê dại.
"À..."
Cô hoảng loạn chạm vào dái tai đang nóng bừng của mình, đôi mắt mờ sương liếc đi chỗ khác, không biết phải nhìn vào đâu: "À... tôi... tôi không có chuyện gì."
Nói xong cô định chuồn đi, nhưng lần này Trì Hằng không để cô giả ngu mà bỏ đi nữa.
Anh nắm lấy cổ tay cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống, trong mắt ẩn chứa cơn bão cảm xúc bị kiềm nén: "Lệ Chi."
"À..."
Tần Lệ cảm giác nơi cổ tay bị anh nắm chặt như sắp bốc cháy. Cô muốn rút tay về nhưng sức anh quá mạnh, cô giãy mãi mà không nhúc nhích được.
Cô mếu máo, giọng run rẩy: "Anh Trì Hằng, tôi thật sự không có chuyện gì..."
"Nhưng tôi có."