Thấy một màn như vậy, Lâm Đa Phúc vừa ghen tị vừa ghen ghét.
Cô ta không rõ, Tần Lệ chỉ là xinh đẹp chút thôi chứ tính nết vừa lười vừa ích kỷ, thế mà lại được nhiều trai theo đến vậy.
"Giả vờ gì chứ, muốn cười thì cứ cười. Thật là dối trá!"
Tần Lệ không để ý đến cô ta, mà là quay đầu hỏi Thịnh Hạ: "Hạ Hạ, để tôi bẻ giúp cô."
"Không cần, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Buổi sáng Tần Lệ không ăn được bao nhiêu, giữa trưa cũng chỉ ăn nửa cái bánh.
Tuy cô không nói, nhưng cánh môi hơi trắng bệch như thể sắp ngất đến nơi.
Trước khi đi làm, Thịnh Hạ đều chuẩn bị giúp Tần Lệ thu thập cục diện rối rắm do cô để lại, không ngờ Tần Lệ lại có thể cắn răng kiên trì, làm cho cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ừm, tôi nghỉ chút liền ra giúp cô."
Đứng dưới ánh nắng gắt như thế, lại còn không bổ sung dinh dưỡng, lại còn làm việc lâu như thế, hiện tại tay chân Tần Lệ đều đã nhức mỏi rồi.
Dù sao hôm nay cô cũng đã kiếm được bốn công điểm, Tần Lệ cũng không cố nữa.
Cầm ghế tìm chỗ có bóng cây ngồi xuống, vặn mở ấm nước uống từng hớp. Một lát sau, cái cảm giác đầu nặng chân nhẹ mới chậm rãi giảm bớt.
Thảo nào buổi sáng mọi người đều ăn nhiều như vậy, bánh bột ngô vừa khô vừa cứng lại còn nhạt nhẽo nhưng mọi người vẫn ăn vài cái.
Với lượng công việc này, nếu không ăn nhiều chút thì thật sự làm không nổi.
Lúc bẻ bắp Thịnh Hạ nhìn thoáng qua Tần Lệ đang nghỉ ở một bên, dù cho đứng làm dưới ánh mặt trời một ngày thì Tần Lệ vẫn xinh đẹp như vậy.
Sợi tóc hỗn độn không chỉ có làm Tần Lệ trở nên chật vật mà còn tăng thêm vẻ kiều mị cho cô.
Dựa vào trên cây, nhu nhu nhược nhược, thật sự có thể kích phát ý muốn bảo vệ của phái mạnh.
Tâm tình của Thịnh Hạ rất phức tạp.
Mọi người đều là thanh niên trí thức, nhưng bởi vì Tần Lệ có chút nhan sắc, ngày đầu tiên cô làm việc liền có người đến xum xoe.
Cô ấy và Lâm Đa Phúc lại không thể không cắn răng tự làm, có khổ cũng phải cố chịu đựng.
Trước đây tới giúp Tần Lệ đều là người như Lưu Hữu Sơn, Thịnh Hạ cảm thấy không có gì, có đôi khi còn sẽ khuyên Tần Lệ tránh xa Lưu Hữu Sơn.
Nhưng Trì Hằng không giống với mấy tên chợ búa như Lưu Hữu Sơn.
Tuy đã xuất ngũ, nhưng cô ấy nghe những người trong thôn nói rằng Trì Hằng sắp trở thành lái xe vận tải.
Lúc này tài xế xe vận tải là công việc rất được.
Tuy rằng đa phần đều chạy ở bên ngoài, nhưng tiền lương cao, thưởng tốt, được nghĩ cũng nhiều.
Càng quan trọng là anh đẹp, thái độ với Tần Lệ không tùy tiện như Lưu Hữu Sơn.
Cô ấy cũng muốn có một người đàn ông như vậy che chở mình.
Mồ hôi chảy từ gương mặt xuống miệng, là vị mặn nhàn nhạt.
Thịnh Hạ lại nhìn thấy Tần Lệ thay đổi tư thế.
Tay chống cằm, tay kia phe phẩy quạt gió.
Cánh tay nhỏ nhắn, yếu ớt kinh người.
Thôi bỏ đi, đến cả mình nhìn thấy Tần Lệ đều sẽ không nhịn được mà muốn giúp thì huống chi là đàn ông?
Thịnh Hạ cười cười, cắn chặt răng nghĩ sắp xong rồi, mình cũng có thể nghỉ ngơi.
Mới vừa thu một loạt bắp, Thịnh Hạ đột ngột đụng trúng một người khi đang lùi ra sau.
Quay đầu lại thì thấy Tần Lệ.
Tần Lệ cong mắt, cười rộ lên nghịch ngợm động lòng người như con hồ ly nhỏ: "Tôi nghỉ xong rồi, thu xong chúng ta trở về nấu ăn."
"Tốt." Giờ khắc này Thịnh Hạ bỗng cảm thấy may mắn vì cô ấy không bị sự ghen ghét ăn mòn.
Lâm Đa Phúc trợn mắt: "Giả tạo!"
Mọi người làm việc xong thì ai về nhà nấy.
Tần Lệ và Thịnh Hạ cùng nhau dọn bắp đến kho lúa, ngày mai lại mang ra phơi nắng.
Lúc hai người xong việc thì Lâm Đa Phúc còn chưa xong.
Tần Lệ nhìn một chút rồi quay người đi.
Cô không phải kiểu người lấy ơn báo oán.
Huống hồ cho dù Tần Lệ có đi qua giúp, thì nói không chừng Lâm Đa Phúc sẽ cho rằng cô đang khoe khoang, khoe cô được đàn ông hỗ trợ.
Nhưng Thịnh Hạ thì không chịu được, cô ấy bảo Tần Lệ đi trước còn mình thì qua giúp Lâm Đa Phúc.
Trở lại ký túc xá thanh niên trí thức, Tần Lệ rửa sạch dưa leo vừa gặm vừa nghĩ đến chuyện lúc sáng.
Cô cố gắng nhớ lại cốt truyện, nhưng nghĩ nát óc cũng không nghĩ được nội dung nào liên quan đến Trì Hằng.
Thím Hà cũng không có.
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
“Tần Lệ.”
Tần Lệ đang suy nghĩ người nào đó, thì bỗng tiếng người đó vang lên ở trong sân làm cô hoảng sợ.
Giương mắt nhìn lại thì thấy Trì Hằng đang đứng ở cửa.
Anh rất cao, đứng ở trước cửa ký túc xá thanh niên trí thức làm bức tường đất trở nên thấp đi nhiều.
Tần Lệ vội vàng cầm lấy găng tay bước nhanh đến trước mặt Trì Hằng: "Anh Trì Hằng đến lấy găng tay phải không? Đây, cảm ơn anh.
"Ừ."
Trì Hằng nhận lấy găng tay, rồi lại nói: "Ngày mai tôi đi đơn vị báo danh, mẹ tôi hỏi cô có muốn mua gì không."
"Đơn vị? Ở đâu ạ?"
"Huyện thành, không xa."
Huyện thành!
Tần Lệ lập tức nghĩ đến bánh bao thịt được miêu tả trong các cuốn tiểu thuyết thập niên.
Cái gì mà da mỏng nhiều nhân, một cái bánh bao to hơn nắm tay chảy đầy nước mỡ, thơm không chịu nổi.
Một ngày chỉ ăn hai cái bánh bột, giờ phút này tưởng tượng đến bánh bao làm cô suýt chảy nước miếng.
Tần Lệ nuốt nước bọt, khao khát nhìn Trì Hằng như thể anh là cái bánh bao lớn: "Bánh bao đi. Anh Trì Hằng có thể đến tiệm cơm quốc doanh mua cho em hai cái bánh bao thịt không?"
Trì Hằng gật đầu: "Ừ, còn nữa không?"
"Còn có một đôi găng tay như vậy. Anh đợi chút để em vào lấy tiền."
"Không cần."
Trì Hằng gọi cô lại: "Tiền và phiếu cô đặt ở trên bàn hôm qua là đủ rồi.
Hôm qua Trì Hằng trở về mới biết được Tần Lệ lén bỏ tiền và phiếu lên bàn.
Vì thế Hà Thúy Anh càng cảm động, vẫn luôn nói Tần Lệ quá ngoan.
"A, nhưng kia không giống, đó là tiền cơm mà."
"Giống." Trì Hằng nhíu mày.
"Cô còn muốn ăn gì nữa không?"
Tất nhiên là có rồi.
Còn có mì thịt bò, sủi cảo, thịt kho tàu.
Tần Lệ chỉ ngẫm lại liền thèm, nhưng mấy thứ này khó mang, hơn nữa có lẽ cũng không rẻ. Tuy cô có tiền nhưng phải tiêu xài tiết kiệm mới được.
Ăn cái bánh bao cho đỡ thèm là được rồi.
"Không có, mua giúp em hai cái bánh bao thịt là được. Anh đợi chút để em vào lấy tiền."
Trì Hằng: "..."
"Đồng chí cũng thích Lệ Chi đúng không? Đồng chí có biết Lý Đức ở ký túc xá thanh niên trí thức chúng tôi cũng thích Tần Lệ, đêm hôm qua còn đến hỏi cô ta có muốn kết hôn cùng cậu ta hay không."
Tần Lệ cầm tiền và phiếu gạo đi ra thì thấy Lâm Đa Phúc đứng ở trước cửa nói chuyện với Trì Hằng
"À còn có Lưu Hữu Sơn. Đồng chí biết tối hôm đó vì sao Tần Lệ sẽ vào núi không? Là vì có hẹn với Lưu Hữu Sơn đấy. Xinh đẹp tốt thật, sẽ có nhiều đàn ông đến trước mặt cô ta xum xoe."
Tần Lệ nghe vậy thì tức đỏ mặt, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Lâm Đa Phúc, trực tiếp đẩy cô ta ra: "Lâm Đa Phúc, cô bị điên hả?"