Thập Niên 70: Tháo Hán Xuất Ngũ Cưng Chiều Thanh Niên Trí Thức Nhỏ Xinh Mềm Mại

Chương 10: Kẻ địch ở tứ phía

Trước Sau

break

Buổi tối ở vùng quê rất mát mẻ và yên tĩnh.

 

Ngoài tiếng ve và tiếng ếch kêu thì hầu như không còn âm thanh nào khác.

 

Trong hoàn cảnh như vậy, giọng nói trong trẻo và dễ nghe của Tần Lệ vang lên rất rõ ràng.

 

Khóe miệng Lý Đức đang mỉm cười dần dần thu lại, sau cùng cứng đờ, trông còn khó coi hơn cả khi khóc.

 

"Tôi... Lệ Chi, bây giờ không còn như ở trường nữa, chúng ta cũng phải học cách xử lý chuyện đời, đối nhân xử thế."

 

Lý Đức cố gắng biện hộ, nhưng trong mắt Tần Lệ thì lại càng thấy giả tạo.

 

Lúc cô bị bạn cùng phòng bắt nạt, anh ta còn có thể làm ngơ, giờ thật sự có chuyện, còn mong chờ được gì ở anh ta?

 

"Ừ, những gì cậu nói cũng có phần đúng."

 

Tần Lệ khẽ cười rồi xách chậu xoay người vào nhà.

 

Thu dọn xong, cô nằm trên giường, giơ chân dựng lên áp vào tường để giảm sưng.

 

Lâm Đa Phúc luôn cảm thấy Tần Lệ thay đổi rồi, nhưng lại không nói rõ được là thay đổi chỗ nào. Dù sao thì cũng đẹp hơn, lại đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

 

Chẳng lẽ là cô ta có bí quyết làm đẹp nào?

 

Thấy Tần Lệ đang dựng chân, cô ta tò mò hỏi: "Lệ Chi, cô làm vậy có làm chân thon lại không?"

 

"Không biết nữa, tôi chỉ thấy chỗ bị rắn cắn hôm qua hơi khó chịu, dựng chân lên thì dễ chịu hơn chút."

 

"Ồ, vậy à."

 

Lâm Đa Phúc không tin.

 

Nghĩ đến việc Tần Lệ lén lút trở nên xinh đẹp mà không nói cho mình biết, cô ta thấy rất khó chịu.

 

Cô ta véo véo chân mình, rồi nhìn sang đôi chân thon dài trắng trẻo của Tần Lệ, cuối cùng cũng bắt chước dựng chân lên.

 

Dựng chân chưa đủ, cô ta lại nói thêm: "Đúng rồi, hôm nay Lưu Hữu Sơn còn hỏi tôi sao cô không đi làm, mai là gặp lại anh ta rồi đấy."

 

Thịnh Hạ cau mày ngắt lời: "Đa Phúc, cô nói linh tinh cái gì thế?"

 

"Tôi không có nói linh tinh mà." Lâm Đa Phúc cười đểu, nhìn chằm chằm Tần Lệ.

 

Tối qua vì sao Tần Lệ lại xuất hiện ở sau núi, Thịnh Hạ và mấy người kia không rõ, chứ cô ta thì biết rõ như lòng bàn tay.

 

Đáng tiếc là Tần Lệ lại không phản ứng như cô ta mong đợi, không nổi giận cũng chẳng xấu hổ.

 

Cô chỉ khẽ xoay mắt cá chân, nhàn nhạt đáp một tiếng "Ồ".

 

Rồi thì... chẳng còn gì nữa.

 

Cảm giác như đấm vào bịch bông, Lâm Đa Phúc tức đến mức tiếng ngáy từ phòng nam bên cạnh truyền sang mà cô ta vẫn không ngủ nổi.

 

...

 

“Anh đừng cấu em nữa!”

 

Ở ngọn núi phía sau, trong một hố đất quen thuộc.

 

Trì Hằng đang ngồi trong hố, trong lòng là một cô gái. Tay cô vòng qua cổ anh, mặt áp sát ngực anh.

 

Thơm quá, mềm mại quá!

 

Anh ôm eo cô gái, bàn tay siết chặt theo phản xạ.

 

Cô gái không vui vì hành động thô bạo của anh, phụng phịu miệng phản đối.

 

Nhưng Trì Hằng chẳng những không dịu lại mà còn siết chặt hơn, còn trêu chọc mà vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đừng cựa quậy nữa!”

 

Tuy bị buộc phải giải ngũ, nhưng thể lực và phản xạ của anh vẫn đứng hàng đầu trong đơn vị, không ai dám tranh vị trí số một.

 

Anh không tin Tần Lệ có thể là đối thủ của mình.

 

Trì Hằng ôm chặt cô gái trong lòng, bàn tay lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, khẽ siết lấy phần thịt mềm mại.

 

Chiếc áo ba lỗ trên người cô thật chướng mắt, anh chẳng buồn để ý đến lời kháng nghị của cô, kéo luôn ra.

 

“Anh làm gì thế, áo của em!”

 

“Mai anh mua cho em cái mới!”

 

“Anh mua không được đâu!”

 

Cặp môi đỏ hồng như trái anh đào không ngừng kêu ca, Trì Hằng cúi đầu chặn lại.

 

“Ưm...”

 

Dần dần, cô gái cũng không chống cự nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ánh mắt vừa sợ hãi vừa dựa dẫm nhìn anh.

 

Trì Hằng nghĩ đến lúc cô vừa đau một chút đã rơm rớm nước mắt, đôi mắt như có móc câu, câu lấy hồn anh, khiến anh không còn là chính mình nữa.

 

Bàn tay anh lại mạnh hơn...

 

...

 

“Anh!”

 

“Dậy rồi!”

 

Trong căn phòng rộng rãi nhưng đơn sơ, không khí quanh người đàn ông ngập tràn hơi thở nặng nề và mãnh liệt.

 

Trì Hằng chợt mở bừng mắt, yết hầu chuyển động lên xuống, trong mắt tối như mực, đường nét quai hàm căng chặt, hai tay đặt hai bên siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ.

 

“Anh!”

 

“Nghe rồi!”

 

Trì Cửu vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm: “Sáng sớm mà đã nổi nóng rồi.”

 

Đợi Trì Cửu đi xa, nhịp thở nơi ngực Trì Hằng mới dần ổn định. Anh nhắm mắt lại, cảm giác mềm mại mịn màng dường như vẫn còn quanh đây, nhưng lại như thiếu mất điều gì đó.

 

Một lúc sau, anh trở mình xuống giường, nhanh nhẹn tháo ga giường và chăn ra mang đi giặt.

 

Tên ngốc Trì Cửu thấy ga giường phơi trong sân, lại không quên lắm mồm: “Dậy muộn thế còn bày đặt giặt ga giường, em thấy anh là không muốn đi làm thì có.”

 

Hôm qua bắp ngô chưa thu hoạch xong, hôm nay phải làm hết. Ngay cả trường tiểu học của công xã cũng cho nghỉ để huy động mọi người đi thu ngô.

 

Dù vài ngày nữa Trì Hằng mới đi làm lại cũng vẫn phải ra đồng phụ giúp.

 

Anh tu một ngụm lớn nước đun để nguội, cơn bực bội trong lòng mới dịu đi chút ít: “Mày nói lắm thế làm gì?”

 

Hà Thúy Anh bê một chậu bánh bột ngũ cốc lớn ra: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi làm.”

 

Trì Cửu: “...”

 

Biết hôm nay phải đi bẻ ngô, Tần Lệ dậy từ sớm, trang bị đầy đủ.

 

Cô mặc áo dài tay, quần dài, còn lấy khăn mỏng che kín mặt.

 

Chỉ mới thu hoạch được một ngày mà mấy cô gái như Thịnh Hạ đã bị cháy nắng rõ rệt khi tắm buổi tối.

 

Nắng hè gay gắt như thế, đến cả người từ nhỏ đến lớn luôn trắng trẻo như Tần Lệ cũng không dám lơ là.

 

“Lệ Chi, cô không có giày cao su à?”

 

“Giày cao su?”

 

Tần Lệ lắc đầu: “Tôi chỉ có một đôi giày vải với một đôi giày da thôi.”

 

Thịnh Hạ cau mày: “Phải tranh thủ đi huyện mua một đôi giày cao su đi, gốc bắp ngô nhọn lắm, hôm qua đôi giày vải của tôi bị đâm suýt rách, đau cực kỳ.”

 

Tần Lệ nghe vậy liền rùng mình: “Được, lát nữa tôi sẽ chú ý.”

 

Nhờ lời dặn của Thịnh Hạ, Tần Lệ chuẩn bị tinh thần từ trước.

 

Nhưng khi thực sự bắt tay vào việc, cô mới nhận ra bản thân vẫn quá chủ quan.

 

Không chỉ chân bị gốc bắp đâm đau, mà tay cũng dễ bị cứa trúng.

 

Nắng cũng gắt một cách dữ dội, giỏ thì cứa vào vai đau điếng.

 

Hơn nữa, ánh mắt của các bác gái và cô gái trẻ xung quanh nhìn cô đều đầy dò xét và địch ý.

 

Những ánh nhìn ấy như đang nói: “Cô gái trí thức kia chính là người tối qua không biết xấu hổ chui vào rừng với đàn ông đấy.”

 

Tần Lệ nghiến răng, giả vờ không thấy những ánh mắt ấy, cố gắng học theo Thịnh Hạ để bẻ ngô.

 

“Ê, không thể bẻ thế được, phải giữ nguyên lá, lát còn đan bím đem phơi.”

 

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Tần Lệ ngơ ngác quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

 

Trịnh Nhị Nha đập mạnh vào mu bàn tay Tần Lệ, chỗ da trắng mịn lập tức đỏ lên một mảng: "Ngô thế này là hỏng hết, cô không biết thì đừng bẻ bậy!”

 

Trịnh Nhị Nha rất khỏe, tay Tần Lệ bỏng rát.

 

Cô cố nhịn cơn giận, hỏi: “Vậy cô dạy tôi đi, nên bẻ thế nào?”

 

Tuy đây là lần đầu tiên cô làm việc đồng áng, nhưng Tần Lệ là người tự mình thi đậu vào một trong ba trường đại học hàng đầu cả nước, khả năng quan sát và thực hành đều không kém.

 

Cô đã quan sát mọi người xung quanh, ai cũng làm như cô.

 

Trịnh Nhị Nha không ngờ Tần Lệ lại đáp như thế, nhất thời nghẹn lời, bèn cố chấp nói: “Dù sao cũng không phải làm như cô.”

 

Tần Lệ gật đầu: “Vậy được, cô bẻ đi, tôi sẽ học theo.”

 

“Tôi làm gì có bản lĩnh dạy cô.”

 

Tần Lệ mềm mại như cục bông, nói gì cũng không cáu khiến Trịnh Nhị Nha tức muốn nghẹn họng, cuối cùng đành mỉa mai một câu: “Cô là trí thức từ thành phố tới, da dẻ trắng trẻo, khéo quyến rũ đàn ông lắm, tôi thì chẳng có bản lĩnh đó để dạy cô đâu.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc