Tống Tử Dao còn chưa thở dài xong, lại đột nhiên nhớ tới, cha của Đàm Kim Hạ vẫn đang giúp cô làm vật dụng trong nhà!
Cô có thể đi hỏi thăm tiến độ.
Cái cớ này quá chính đáng!
Mà khi Tống Tử Dao hào hứng đi đến nhà Đàm Kim Hạ, lại mặt dày đợi một lúc lâu, cũng không thấy Đàm Kim Hạ trở về.
Thấy Đàm Hữu Lương đang làm việc lại bị mình hỏi đến mức mất kiên nhẫn, cô mới miễn cưỡng rời đi.
Đợi đến khi Tống Tử Dao rời đi, Đàm Hữu Lương vẫn luôn trầm lặng hiền lành, không khỏi phàn nàn: ''Cô gái này có ý gì vậy, sợ mình ăn bớt sao?''
Còn đến đây nhìn.
Đàm Kim Hạ đi từ trong phòng ra thản nhiên nói: ''Có lẽ chỉ là tò mò thôi.''
Đàm Hữu Lương: ''...........chưa từng thấy một cô gái nào tò mò về mộc cả.''
Đàm Kim Hạ đi đến cổng trước sân, nhìn về phía nào đó, có thể trông thấy bóng hình nho nhỏ.
Ánh mắt dần sâu hơn.
Bàn tay nắm chặt một nửa vô thức siết chặt lại.
-
Cô đã quên mất cây lạc mình đã nhổ của đại đội sản xuất rồi bỏ vào không gian vài ngày.
Đến khi nhớ ra thì cô tưởng là nó rũ héo rồi, đến khi nhìn vào không gian thấy nó vẫn còn tươi tốt giống như vừa mới nhổ khỏi mặt đất.
Điều đó có phải là không gian này như một chiếc tủ lạnh chứa đồ ăn, đồ vật từ bên ngoài bỏ vào có thể giữ tươi được.
Tống Tử Dao quyết định làm thí ngoài.
Sau khi khi lấy ra một phần thức ăn, Tống Tử Dao quay lại vườn, chuẩn bị trồng lạc.
Cô nhổ cây lạc chưa trưởng thành, phía dưới vẫn còn nguyên rễ, cô tùy tiện tìm một khoảng đất trống trong không gian mà đào một cái hố, rồi ươm cây lạc vào.
Cũng giống như hoa cỏ trong vườn, chẳng bao lâu cây lạc bắt đầu sinh trưởng.
Phiến lá dần chuyển sang màu vàng, cây bắt đầu rời rạc và đổ rạp.
Đợi đến khi ở một tình trạng nhất định, Tống Tử Dao liền nhổ cây lạc ra khỏi mặt đất.
Hoa văn trên củ lạc đã xuất hiện rõ rệt, hình dáng no đủ rõ ràng, bóc vỏ lạc ra, hạt lạc bên trong đã già.
Xem ra suy đoán của cô là đúng, trồng cây trong không gian không những có thể thu hoạch được hạt giống mà còn kích phát sự phát triển và trưởng thành của cây cối.
Hơn nữa cho dù không thu hoạch thì cũng sẽ không bị hỏng.
Ở bên vườn có một mảnh đất trống khoảng ba mẫu, đó là mảnh đất cô vốn định trồng mai, nhưng từ khi Đàm Kim Hạ đi thì cô cũng không còn tâm trí nữa nên vẫn luôn để trống như vậy.
Nếu sau này cần đến, có thể sử dụng không gian để chuyên trồng lương thực, tiếp theo cô đi kiểm tra những thứ khác trong không gian.
Một chu kỳ bảy ngày lại đến rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô sử dụng rất nhiều thứ trong không gian, ngay cả quần áo cũng cắt chúng thành đồ ngủ.
Sau đó cô phát hiện ra, ngoại trừ việc quần áo chưa trở lại hình dạng ban đầu, còn những vật dụng khác đều khôi phục lại giống như ban đầu.
Tống Tử Dao yên tâm.
Không cần lo lắng về giấy vệ sinh và đồ dùng vệ sinh nhỏ dùng hết.