Mặc dù Tống Tử Dao đã hoàn thành xong nhiệm vụ đồng áng hôm nay, nhưng sau khi ăn sáng xong cô vẫn đi ra đồng, tìm một bóng râm để đọc sách, cho đến khi tan tầm có tiếng kẻng vang lên cô mới trở lại.
Thức ăn chỉ có một chút lương thực được đại đội đưa trước, cho nên cô cũng không định nấu bữa trưa, khóa cửa đi đến nhà ăn một chút, sau đó mới đi đến nhà đại đội trưởng xin phép nghỉ.
Công việc của cô đã hoàn thành trước thời hạn, lại vừa mới đến, cần phải mua thêm nhiều thứ, nên việc xin phép cũng tương đối dễ dàng.
Chỉ là Đàm Kim Thủy có chút nghi ngờ về lời nói đã làm xong hết của cô, sau khi cho người đi kiểm tra, mới phê duyệt.
Lúc Tống Tử Dao đến đại đội, Đàm Kim Hạ đang ngồi trên ghế lái của máy kéo chợp mắt, anh khoang hai tay trước ngực, một chân dài để trên mặt đất.
Anh rất nhanh nhạy, mặc dù Tống Tử Dao đã cố ý bước nhẹ, nhưng anh vẫn mở mắt ra ngay lập tức.
Tống Tử Dao la lên: ''Đàm Kim Hạ.''
Giọng nói của Tống Tử Dao mềm như bông, lúc gọi tên, ''Đàm Kim Hạ, âm cuối có chút mập mờ, khiến người ta có một cảm giác đặt biệt.
Âm thanh như là......như là hóa thành một mảnh lông vũ, nhẹ nhàng quét qua trái tim của Đàm Kim Hạ.
Ngứa.
Đàm Kim Hạ hoa nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, mới ''Ừ'' một tiếng.
Tống Tử Dao bò lên xe, ngồi vào bên trong, gần vị trí ghế lái, kích động nói: ''Chúng ta đi thôi.''
Nghĩ tới hai người đi riêng với nhau mấy tiếng đồng hồ thì cô không nhịn được vui vẻ.
Nhưng Đàm Kim Hạ lại nói: ''Vẫn còn người chưa tới.''
?
Lúc này, hai bác gái cùng nhau xuất hiện, leo lên phía sau xe rồi vỗ vỗ vào phía trước: ''Kim Hạ, đi thôi.''
Tống Tử Dao: ''..............''
Hóa ra không phải thế giới của hai người.
Hai bác gái một cao một thấp này rõ ràng rất hiếu kỳ về Tống Tử Dao.
Bác gái cao hỏi: “Cô là thanh niên trí thức mới tới? Cô họ gì?”
Tống Tử Dao cười đáp: “Họ Tống.”
“À, thanh niên trí thức Tống, hôm qua tôi nghe nói có nữ trí thức mới tới xinh lắm! Là cô hả?”
Không đợi Tống Tử Dao mở miệng, bác gái thấp hơn lại nói: “Nhất định là cô ấy rồi, lần đầu tiên bà lão tôi gặp được cô gái xinh đẹp như vậy đấy.”
Bác gái cao nói: “Cô giáo Mạnh cũng không tệ mà, văn nhã lịch sự.”
Bác gái thấp lắc đầu chê bai: “Cô ấy không được, vừa nhìn là biết không dễ sinh nở, không như trí thức Tống, ngực ra ngực, mông…”
Tống Tử Dao đang ngồi nên bác gái thấp không thấy mông của cô, nuốt câu sau vào, lại nói: “Vừa nhìn là biết nhiều sữa, trẻ con…”
Bác gái thấp nói được nửa câu thì dừng lại.
Bởi vì xe máy kéo đột nhiên ngừng chạy.
Vốn vì tiếng xe máy kéo lớn nên lúc nói chuyện phải gào lên mới nghe thấy được.
Nhưng ai mà biết xe lại đột nhiên ngừng lại, câu “nhiều sữa” kia của bác gái thấp cực kỳ vang dội, lúc này như còn có dư âm trong không khí.
Hai bác gái thấy xấu hổ, nhìn Đàm Kim Hạ ở đằng trước, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy không nghe thấy đâu nhỉ?”
Lại áy náy nhìn Tống Tử Dao: “Xin lỗi nha trí thức Tống, chúng tôi không cố ý đâu.”