Tống Tử Dao dùng tay chống xuống bờ ruộng để đứng lên, nở một nụ cười xán lạn với Đàm Kim Hạ.
“Tôi gọi anh lại vì muốn hỏi anh một chút, khi nào máy kéo sẽ lên trấn trên hoặc trong huyện? Tôi muốn cùng đi mua chút đồ.”
Đàm Kim Hạ trầm mặc một chút, đáp: “Chiều nay tôi vào trong huyện lấy phân bón.”
Tống Tử Dao vội vàng hỏi: “Có thể đưa tôi đi cùng không?”
Vốn dĩ máy kéo được sử dụng như phương tiện di chuyển, tất nhiên Đàm Kim Hạ không thể từ chối.
“Giữa trưa sau khi ăn xong thì đến khu tập trung chờ tôi.” Đàm Kim Hạ nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.
Thẳng đến khi bóng dáng của Đàm Kim Hạ chỉ còn lại một góc nhỏ, Tống Tử Dao mới nhớ tới, lớn tiếng nói: “Đàm Kim Hạ, tôi tên là Tống Tử Dao!”
Mới vừa nói xong, Đàm Kim Hạ liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Cũng không biết anh có nghe thấy không.
Nhưng cuối cùng cũng có thể đáp lời với Đàm Kim Hạ, tâm tình của Tống Tử Dao lập tức trở nên cực kỳ tốt.
Không lâu sau khi Đàm Kim Hạ rời khỏi, Tống Tử Dao lại đụng phải một người quen khác.
Nơi xa có mấy thiếu niên lén lút nhìn ngó Tống Tử Dao, khe khẽ nói nhỏ, đùa giỡn với nhau.
Chờ Tống Tử Dao nhìn qua, cả đám đều đỏ mặt quay đầu đi, anh đẩy tôi xô mà làm bộ đang đánh nhau.
Thiếu niên lớn nhất nhìn qua cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhỏ nhất khoảng mười bốn, mười lăm.
Một trong đó là cháu trai của Đàm Kim Hạ, Đàm Học Tùng.
Nhìn Đàm Học Tùng tung tăng nhảy nhót khiến đáy lòng Tống Tử Dao có chút phức tạp.
Đàm Kim Hạ bắt đầu sự nghiệp của mình không phải từ con đường đúng đắn, mặc dù sau đó đã thành công tẩy trắng thành Đàm tổng, nhưng vẫn bị nhân sĩ giang hồ xưng một tiếng “Đàm tứ gia”.
Bóng đen trong quá khứ đã mang lại cho Đàm Kim Hạ tài phú và địa vị, nhưng đau xót của từng vết sẹo cũng theo anh cả đời.
Trừ bỏ đủ loại bệnh tật, trên người Đàm Kim Hạ còn có một vết sẹo do súng để lại, chỉ cách trái tim ba centimet, mỗi khi trời trở mưa dầm đều đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Mà nguyên do Đàm Kim Hạ bước lên con đường này có liên hệ rất sâu sắc với Đàm Học Tùng.
Đàm Học Tùng mười chín tuổi bởi vì chuyện gì đó mà đắc tội người ta, bị đánh thành người thực vật. Trong nhà của chủ mưu có chút thế lực, mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng người nhà họ Đàm cũng không có cách nào khởi kiện.
Đàm Kim Hạ khi đó tuổi trẻ nông nổi, xúc động tìm tới tận cửa, đánh chủ mưu đến tàn phế. Người nhà chủ mưu kêu gào đòi giết chết anh.
Rơi vào đường cùng, Đàm Kim Hạ đầu quân trở thành đàn em dưới trướng một vị đại ca có tiếng lúc bấy giờ.
Vị đại ca này giúp anh giải quyết kiện tụng, dẫn anh đi kiếm tiền, anh liền bán mạng cho người ta, từ đó lạc lối.
Có Đàm Kim Hạ chăm sóc, Đàm Học Tùng cũng sống trên giường bệnh thật lâu, thẳng đến năm thứ hai Tống Tử Dao quen biết Đàm Kim Hạ mới ly thế.
Diện mạo của Đàm Học Tùng khi nằm trên giường bệnh cùng hiện tại có sự chênh lệch rất lớn, nhưng Tống Tử Dao từng xem qua ảnh chụp của cậu ấy, cho nên vẫn nhận ra.
Đàm Kim Hạ chưa từng hối hận vì sự bốc đồng của mình năm đó.
Nhưng Tống Tử Dao lại không có khả năng trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh lần thứ hai.
Treo lên nụ cười trên môi, Tống Tử Dao vẫy tay với đám thiếu niên đằng xa.