Giang Tiểu Kiều cười nói: "Chị Yến, chị không biết đâu, nếu em trở về thành phố, cuộc sống của em cũng chẳng dễ dàng hơn là bao."
"Hả, tại sao?" Trịnh Thắng Nam khó hiểu hỏi: "Nhà em đông người lắm sao? Hay ở thành phố không sống nổi sao?"
Trịnh Thắng Nam, Châu Yến, Hà Hoài Quân và Phạm Gia Bảo là những người đã đến đại đội Thanh Sơn trước, và họ cũng là những người ở lại đại đội Thanh Sơn lâu nhất.
Đã sáu năm rồi.
Trong số họ, Trịnh Thắng Nam và Phạm Gia Bảo là trường hợp bị ép về nông thôn vì gia đình đông con, gánh nặng ở thành phố quá lớn.
Nếu không về nông thôn, có lẽ họ sẽ chết đói ở thành phố.
Phạm Gia Bảo thuộc gia đình có đông con cái, anh ấy lúc nhỏ vẫn được yêu thương, nhưng vì nhà có thêm anh chị em nên dần bị lãng quên.
Gia đình Trịnh Thắng Nam thì coi trọng con trai hơn con gái. Sau khi cô ấy về nông thôn, gia đình lại có thêm ba người em gái.
Theo lời kể của những người khác trong đại đội, mẹ của Trịnh Thắng Nam lại mang thai và muốn sinh thêm một đứa con trai.
Vì vậy, Trịnh Thắng Nam và Phạm Gia Bảo là số ít trong những người không quan tâm đến chỉ tiêu trở về thành phố.
Đối với họ, ở lđại đội sẽ dễ sống hơn, ít nhất họ có thể đủ ăn, tự nuôi sống bản thân và không phải chen chúc trong một căn phòng nhỏ với một gia đình đông người.
Ở đại đội Thanh Sơn, bọn họ, những thanh niên có học thức, có thể được sống riêng trong một căn phòng.
Khi nghe Giang Tiểu Kiều nói: cô không muốn trở về thành phố, phản ứng đầu tiên của Trịnh Thắng Nam và Phạm Gia Bảo là có phải gia đình cô ở thành phố cũng có cuộc sống khó khăn hoặc gia đình đông con.
Giang Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Em là con gái duy nhất trong nhà, nhưng mẹ mất sớm. Chưa đầy một tháng sau, ba em đã kết hôn với người phụ nữ."
"Có mẹ kế, thì ba em cũng trở thành ba dượng."
"Mẹ kế còn dẫn theo một cô con gái lớn hơn em hai tuổi. Điều kỳ lạ là người chị này lại giống ba em đến phân nửa."
Trở về thành phố ư, Giang Tiểu Kiều lúc này không thể về thành phố được nữa.
Cô lựa chọn xuống nông thôn vì quá mệt mỏi với những màn kịch giữa mẹ kế và người chị gái này. Nếu muốn về, cô sẽ đợi hai năm nữa thi đại học xong, rồi đến sống ở một thành phố khác.
Những người có mặt ở đây cũng không ngốc nghếch. Nghe vậy, bốn người nhìn Giang Tiểu Kiều với ánh mắt thương cảm.
Chẳng trách, cô nói sẽ không về thành phố nữa...
"Tiểu Kiều, nếu em không phiền thì sau này cứ coi chị như chị ruột, chị sẽ chăm sóc em!" Trịnh Thắng Nam nói.
Hà Hoài Quân cũng nói: "Tiểu Kiều, đừng lo lắng. Chúng ta có duyên vào cùng một đại đội, cũng coi như thành người một nhà. Sau này có chuyện gì thì cứ nói với mọi người."
"Đúng vậy, Tiểu Kiều."
"Bình thường mọi người đều đối xử tốt với em," Giang Tiểu Kiều nói: "Cảm ơn."
Sau khi nói chuyện với Trịnh Thắng Nam và bốn người kia một lúc, Giang Tiểu Kiều trở về phòng và bắt đầu kiểm tra số Nhịp Tim kiếm được trong chuyến đi hôm nay.
[Một trăm mười lăm! ?]
Và trong số một trăm mười lăm điểm Nhịp Tim này, chín mươi điểm là do một mình Cố Hướng Bắc đóng góp!
Chỉ dựa vào điều này, Giang Tiểu Kiều dự định sẽ cố gắng hòa hợp với anh.
Cố Hướng Bắc không chỉ đẹp trai, mà còn hợp nhãn của cô, hơn nữa anh có thể đóng góp rất nhiều điểm Nhịp Tim cho cô.
Từ khi bị trói buộc cùng với 5200, ngoại trừ ngày hôm nay, chỉ có lúc Giang Tiểu Kiều được giải cứu khỏi bọn buôn người và trở về đại đội Thanh Sơn, các thành viên trong đại đội đã đóng góp hai mươi điểm Nhịp Tim.
Chỉ vì hai mươi điểm này, mà danh tiếng của Giang Tiểu Kiều ở đại đội Thanh Sơn đã bị hủy hoại. Mấy ngày nay, người người nhà nhà đều bàn tán về cô.
Nhưng hôm nay, cô chỉ gặp Cố Hướng Bắc trong chốc lát, một mình anh ta, không nhiều lời, đã đóng góp chín mươi điểm Nhịp Tim cho Giang Tiểu Kiều.
Giang Tiểu Kiều không cần làm gì kinh thiên động địa, cũng không cần chửi bới, chỉ đơn giản như vậy, đã thu thập được chín mươi điểm Nhịp Tim.
[Ký chủ, đây là giá trị Nhịp Tim mức độ tốt.] Hệ thống độc quyền "Giá Trị Nhịp Tim" 5200 không nhịn được nói: [Nếu cô khiến nhiều người đàn ông phải lòng mình, điểm nhịp tim sẽ cao hơn hiện tại rất nhiều.]
[Tôi không muốn. ] Giang Tiểu Kiều dứt khoát từ chối: [Tôi là người có nguyên tắc, đám đàn ông hôi hám thì có gì tốt chứ.]
Giữa nhiều người đàn ông như vậy, Giang Tiểu Kiều chỉ cần một mình Cố Hướng Bắc là đủ..
[250 ngươi bớt nói đi, để tôi xem trong hệ thống siêu thị có gì hay.]
[Ký chủ, tôi có 5200, không phải 250!]
Giang Tiểu Kiều đã mở hệ thống siêu thị ra, xem hết số Nhịp Tim hiện có.
Tính cả hôm nay, Giang Tiểu Kiều có tổng cộng Nhịp Tim: +140, có thể nói là một người nghèo bỗng chốc giàu có.
Giang Tiểu Kiều nhắm mắt lại, sau khi kết nối với 5200 cô sử dụng điểm mua không gian có diện tích năm mươi mét vuông.
Phải sử dụng năm mươi Nhịp Tim, không gian này có thể sử dụng vĩnh viễn, hơn nữa có thể chứa đủ mọi món đồ đặt vào, nên cũng đáng giá.
5200 nhìn mười lăm Nhịp Tim còn lại trong tài khoản hệ thống, khẽ mỉm cười, không định cãi nhau việc bị cô gọi là 250 nữa.
Sau khi mua xong không gian trống, Giang Tiểu Kiều lập tức cho hết đồ vật quý giá của mình vào đó, đồng thời cũng đang nghĩ xem khi nào sẽ bí mật quay về Bắc Thành, lấy số tài sản mà mẹ đã để lại đem cất vào đây luôn.
Sau đó, Giang Tiểu Kiều tiếp tục lướt qua hệ thống siêu thị và thấy thêm vài thứ.
Kỹ năng Sức Mạnh, kỹ năng Ghi Nhớ Hình Ảnh, kỹ năng Trắng Da, kỹ năng Hương Thơm Cơ Thể, kỹ năng Ánh Mắt Quyến Rũ...
Ngoại trừ một vài cái trông ổn, những cái khác trông kỳ lạ và không đáng tin cậy.
Một kỹ năng tốn hai mươi Nhịp Tim. So với các loại thức ăn, bánh kẹo hay món đồ gia dụng, Giang Tiểu Kiều càng thêm hứng thú với những kỹ năng này.
Giang Tiểu Kiều nhìn số dư, lướt xem thêm các kỹ năng, cô nhắm mắt sử dụng hai mươi Nhịp Tim để mua kỹ năng Sức Mạnh.
Sau khi tiêu hết số điểm tích lũy, cô thấy tất cả các điểm khác của kỹ năng đều tối đen, chứng tỏ không thể mua được.
[5200, chuyện gì đang xảy ra vậy?]
[Ký chủ, khi Nhịp Tim đạt 100, cô có thể mua kỹ năng chính. Nhưng vì tổng Nhịp Tim chưa vượt quá 200, cô chỉ có thể mua một trong số kỹ năng chính.]
Giang Tiểu Kiều hiểu rồi, cũng tự phân tích được thêm số ít thông tin.
[5200, ngươi không thấy hệ thống đang trục lợi à, sao không nói sớm hơn.]
5200 cảm thấy hơi ủy khuất, [Ký chủ, do cô không hỏi tôi.]
Giang Tiểu Kiều bĩu môi, quyết định không tranh cãi với hệ thống nữa. Cô quyết định thử nghiệm kỹ năng Sức Mạnh vừa mới đổi được.
Giang Tiểu Kiều hướng mắt về phía tủ quần áo gỗ trong phòng. Nó khá nặng. Đây là món đồ do nguyên chủ để lại. Phải hai người đàn ông trưởng thành mới có thể nhấc lên được.
Chưa kể nó đã bị Giang Tiểu Kiều chất đầy đồ đạc. Cô đưa tay ra, dùng sức nhấc bổng nó lên...
Trời ơi! Dễ dàng quá!!
Giang Tiểu Kiều đổi sang dùng một tay, vẫn có thể nhấc được một góc tủ quần áo lên.
Trời ơi…hai mươi Nhịp Tim này thật đáng giá!
Giang Tiểu Kiều đặt tủ quần áo xuống, cầm ba lô trong góc lên, định lên núi.
Mục đích chính là thử thêm vài lần kỹ năng Sức Mạnh này xem có kiếm được chút đồ ăn không.