Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Muốn Làm Mẹ, Gặp Người Đàn Ông Thích Nuông Chiều

Chương 24: Đồ nhà quê

Trước Sau

break

Chương 24: Đồ nhà quê

"Cá cắn câu rồi."

Cố Hướng Bắc nghe thấy người đàn ông thì thầm những lời này khi họ đi ngang qua nhau.

Mắt Cố Hướng Bắc tối sầm lại, toàn bộ thái độ thay đổi.

Anh đi được một lúc, rồi chậm rãi tiến vào một con hẻm và biến mất trong đó.

Ở một nơi khác, Giang Tiểu Kiều đang vui vẻ trò chuyện với 5200 khi họ trở về khu nhà tập thể.

[Ký chủ, mấy ngày nữa gặp lại Cố Hướng Bắc sao?]

[Anh ấy cũng ở Bắc Thành. Hai người có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn và thu thập thêm Nhịp Tim.]

[Mọi việc đều có sự ưu tiên.] Giang Tiểu Kiều nói: [Ưu tiên quan trọng nhất của tôi bây giờ là xử lý đám người Từ Ái Lệ, Giang Đại Kiều, và cảnh cáo bọn họ đừng gây chuyện nữa.]

[Về phần Cố Hướng Bắc, anha ấy không chỉ là đối tượng để giúp tôi tăng Nhịp Tim. Tôi có tình cảm với anh ấy, và tôi muốn phát triển một mối quan hệ nghiêm túc trong tương lai.]

5200 đã hiểu. Ký chủ của cậu vẫn rất nghiêm túc và tận tụy.

Thôi bỏ đi, bỏ đi. Một mình Cố Hướng Bắc có thể đánh bại cả ngàn quân, vậy nên ký chủ cứ việc đâm đầu vào.

Giang Tiểu Kiều chậm rãi bước vào sân chung, vừa đi vừa trò chuyện với các cụ già.

"Tiểu Kiều, cháu từ bên ngoài về à?"

"Vâng, bà Vương, chiều nay cháu gặp vài người bạn cùng lớp."

"Về nhà nhanh đi. Bữa tối của nhà cháu đã nấu xong rồi, ta thấy chị gái cháu mà những người khác đã về từ sớm."

"Ồi, bà Vương, cháu biết rồi, cháu về ngay đây."

Bước vào nhà họ Giang, Giang Hồng Quân, Từ Ái Lệ và Giang Đại Kiều đều đã có mặt.

"Ba, dì, cả nhà, con về rồi," Giang Tiểu Kiều nói. "Xin lỗi đã để mọi người đợi."

Tương Hồng Quân cau mày đáp lại. Ông định nói gì đó, nhưng Từ Ái Lệ đã nắm lấy tay ông giữ lại.

"Lão Giang, con bé vừa về nhà. Ăn xong rồi nói chuyện."

Giang Đại Kiều tỏ vẻ đắc ý, còn Giang Tiểu Kiều thì cảm thấy cô chắc chắn không nuốt được bữa cơm này.

May mà cô và Cố Hướng Bắc đã ra ngoài ăn vịt quay trước khi về, nếu không thì đã đói bụng rồi.

"Mẹ, sao mẹ không nói ra chuyện xấu hổ của Giang Tiểu Kiều như vậy!"

Giang Đại Kiều nói: "Chuyện này nên sớm làm rõ, xử lý ngay kẻo lại làm mất danh dự nhà mình!"

"Đại Kiều, em gái con vừa về..." Từ Ái Lệ nhẹ nhàng khuyên nhủ, môi cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng giả tạo.

Tưởng Hồng Quân nói: "Ái Lệ, Đại Kiều nói đúng. Chúng ta nên làm rõ chuyện này."

"Giang Tiểu Kiều, dì muốn hỏi con, người đàn ông ăn trưa cùng con ở nhà hàng quốc doanh là ai?"

"Sao con lại trở về thành phố?" Giang Hồng Quân hỏi. "Chẳng lẽ con thật sự đã làm chuyện mờ ám ở nông thôn rồi lén lút quay về đây?"

Giang Đại Kiều ở bên cạnh hả hê: "Tiểu Kiều, tao khuyên mày nên khai thật đii."

"Người đàn ông lúc ăn trưa trông giống một tên nhà quê. Có phải cùng đội với mày không? Hai người có hẹn hò không? Có làm chuyện gì mất mặt không?"

"Tiểu Kiều, mau nói cho dì biết! Chị gái con nói có đúng không?"

Giang Đại Kiều hả hê, Từ Ái Lệ lại đổ thêm dầu vào lửa.

[Ký chủ, nói cho họ biết đi! Giải thích nhanh lên.]

[Đừng vội. Trước tiên hãy thu thập Nhịp Tim của họ. Từng nhịp một như vậy thì cũng chỉ như muỗi thôi. Dù có mất bao lâu, cũng chẳng đáng một phút nào như của Cố Hướng Bắc. Nhưng dù ít như muỗi thì cũng là do gia đình tôi cung cấp cả thôi.]

Giang Tiểu Kiều nhếch mép. Thấy vậy, Giang Đại Kiều kêu lên: "Mày còn cười được nữa sao, Giang Tiểu Kiều, mày đúng là đồ vô liêm sỉ."

"Dù em có thế nào đi nữa, em vẫn hơn chị mà," Giang Tiểu Kiều nói. "Châu Húc chỉ là một thằng bám váy mẹ, một thằng đàn ông vô trách nhiệm và nhỏ nhen. Chỉ có chị mới coi anh ta như báu vật."

"Chị còn chưa cưới đã khen anh ta suốt cả ngày. Em cá là hồi hai người còn yêu nhau, ăn uống mua sắm gì cũng là của chị hết, đúng không?"

Giang Đại Kiều bĩu môi, vẻ mặt cũng kém sắc đi đáng kể.

"Mày, Châu Húc và tao là một cặp, tiêu tiền cho anh ấy thì có gì sai chứ?"

"Được rồi, được rồi, chị muốn tiêu tiền cho anh ta thì cứ tiêu."

Giang Tiểu Kiều nói: "Nếu chị tiêu tiền của anh ta trước khi cưới, thì sau khi cưới chắc chắn anh ta sẽ nhai chị đấy."

Giang Đại Kiều thẳng lưng nói: "Giang Tiểu Kiều, đừng nói nhảm nữa. Mày chỉ ghen tị với tao thôi!"

"Mày chỉ ghen tị vì tao được gả vào nhà họ Châu, vì tao được gả cho một người tốt như Châu Húc, trong khi ày chỉ được gả cho một thằng nhà quê. Mày đang ghen tị với tao!"

Phải, ‘Đồ nhà quê’, Giang Đại Kiều đã đặt cho Cố Hướng Bắc biệt danh ‘Nhà quê’ dù anh ấy ăn mặc rất bình thường.

"Đủ rồi!" Giang Hồng Quân quát lớn: "Nhỏ giọng chút đi! Đây mà là chuyện tốt sao?"

"Đại Kiều, hôm nay ta sẽ không nói đến con," Giang Hồng Quân nói. "Tiểu Kiều, nói cho ta biết, tại sao con lại trở về thành phố? Con và người đàn ông đó có quan hệ gì?"

"Hắn, hắn… đã bao giờ bị bắt nạt ở nông thôn chưa?"

Giang Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, nhìn Giang Hồng Quân.

"Ba, câu hỏi cuối cùng là điều ba quan tâm nhất, đúng không?"

"Ba chưa bao giờ quan tâm đến việc con có vui hay không."

"Điều ba quan tâm nhất là chức vụ giám đốc nhà máy thép, và danh tiếng của nhà họ Giang!"

"Tiểu Kiều..."

"Giang Hồng Quân! Ba còn nhớ mẹ con không? Chưa đầy sáu tháng sau khi bà mất, ba đã đưa Từ Ái Lệ và Giang Đại Kiều về nhà."

"Ba có biết mấy thời gian qua con sống ở quê thế nào không?"

"Lẽ ra ba cũng phải biết một chút chứ? Chỉ là những chuyện này với ba chẳng đáng gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ba."

"Vậy tại sao con lại bị ép về quê? Tất cả là do Từ Ái Lệ và Giang Đại Kiều liên tục bày mưu tính kế. Con chán cái gia đình này rồi, nên đành nghe theo họ mà về quê..."

Giang Tiểu Kiều lau nước mắt, đau lòng nói: "Ba à, ba nhìn kỹ xem cái gia đình này ngày nào cũng giả tạo như vậy có được không?"

"Nhìn xem, giữa chúng ta có bất hòa không. Hãy tận mắt chứng kiến, đừng chỉ nghe người khác nói!"

"Giang Đại Kiều chỉ bịa ra vài câu thôi. Ba lại tin vào những lời cô ta bịa ra. Ba làm con thất vọng quá."

Nói xong, Giang Tiểu Kiều vội vã trở về phòng, đóng sầm cửa lại.

Trong sân, Giang Đại Kiều lẩm bẩm: "Bịa chuyện gì chứ? Tao, tao rõ ràng thấy mày ngồi cùng bàn với một người đàn ông."

Giang Hồng Quân im lặng nhìn Giang Đại Kiều.

"Ba, con thật sự thấy..."

"Đừng nói nữa!" Giang Hồng Quân nói. "Đại Kiều, ta hỏi con, con thấy Tiểu Kiều ngồi cùng bàn với ai đó đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy là con chỉ thấy họ ngồi cùng bàn mà không đến hỏi thăm."

"Giờ ăn đến, nhiều người ngồi cùng bàn như vậy thì có gì lạ sao?!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc