Chương 16: Thình thịch, thình thịch…!
Có tiếng bước chân và giọng nói ngoài sân. Hình như là phát ra từ nhà bên cạnh của lão Trần.
"Này, anh là ai vậy? Hình như tôi chưa từng gặp anh trong con hẻm này."
Lão Trần, tay cầm dao bếp, ông trông có vẻ mập mạp và cường tráng, khác hẳn với hình ảnh một ông lão sáu mươi tuổi. Ánh mắt ông lão dữ tợn.
Ông liếc nhìn hai người lạ mặt, rồi cầm dao rời khỏi sân. Thấy cửa nhà họ Giang không khóa, sắc mặt ông thay đổi.
"Các người vào sân nhà này à?"
"Không, thưa ông, chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi."
"Cốc cốc."
Lão Trần gõ cửa hai lần rồi hỏi.
"Có ai trong đó không? Tiểu Kiều, cháu về rồi à?"
Nghe lão Trần nói, hai người bên ngoài liếc mắt nhìn nhau rồi dừng lại.
Giang Tiểu Kiều ra hiệu cho Cố Hướng Bắc buông tay khỏi miệng rồi hét lớn: "Ông Trần, là cháu đây! Lâu lắm rồi cháu không về, nhà cửa bụi bặm lắm. Đợi cháu dọn dẹp xong rồi cháu sẽ qua thăm ông."
Nghe thấy giọng Giang Tiểu Kiều, ánh mắt hung dữ của lão Trần biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng.
"Cháu gái à, sao lúc về không gọi ông? Có cần ta phụ giúp không?," lão Trần nói. "Tiểu Kiều, đừng làm cơm trưa nữa. Cứ qua nhà ta ăn cơm."
"Vâng ạ, cháu cảm ơn ông nhưng không cần giúp cháu đâu, xong ngay đây ạ."
"Được rồi, ông sẽ nấu thêm hai món nữa. Cứ từ từ mà dọn."
Nói xong, lão Trần cầm dao bếp quay vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Thấy hai người đàn ông vẫn đứng đó, ông hỏi: "Này, hai người vẫn chưa đi à? Hai người tìm ai vậy?"
"Không tìm ai cả, Bắc Thành lớn quá, chúng tôi chỉ tình cờ đi nhầm con hẻm này thôi."
"À, thưa ông, chúng tôi còn một người nữa. Anh ấy cao khoảng chừng này, có một vết sẹo bên má phải. Ông có thấy anh ấy không?"
"Không, lão già ta đây không thấy, phải về nấu ăn đây."
Lão Trần sốt ruột đáp hai tiếng rồi quay về sân.
Bên ngoài sân, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi theo ngõ khác mà tìm kiếm.
Trong sân nhà họ Giang, Giang Tiểu Kiều và Cố Hướng Bắc đứng đối diện nhau.
Không biết bao lâu sau, Giang Tiểu Kiều mới thì thầm: "Đồng chí Cố Hướng Bắc?"
Cô đưa tay chỉ vào vết sẹo trên má phải của Cố Hướng Bắc, kéo dài từ lông mày đến xương gò má.
"Sao lại thế này?"
Hai người họ gần đến nỗi Cố Hướng Bắc có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Giang Tiểu Kiều, và ngửi thấy rõ mùi hương của cô.
"Thình thịch…!"
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đến Bắc Thành?"
[Thình thịch…, Nhịp Tim 10 50 100 150...]
Nghe thấy thông tin Nhịp Tim tăng liên tục này, Giang Tiểu Kiều hơi mở to mắt, vẻ mặt khó tin, nghiêng người về phía Cố Hướng Bắc.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây càng gần hơn.
Tiếng tim đập trong đầu cô không ngừng vang lên. Giang Tiểu Kiều nhướn mày, nhìn sắc mặt Cố Hướng Bắc đã tối sầm lại, cùng với vẻ mặt đỏ bừng không giấu được.
"Cố Hướng Bắc, nói thật cho tôi biết, anh đuổi theo tôi đến BắcThành sao?"
Tuy không rõ tại sao Cố Hướng Bắc lại thay đổi trang phục khi xuất hiện trước mặt cô, nhưng không thể phủ nhận vết sẹo trên chân mày và làn da ngăm của anh không làm mất đi vẻ đẹp chút nào. Thay vào đó, chúng lại mang đến cho anh một vẻ quyến rũ khác biệt.
Ừm, nói sao nhỉ?
Nếu như Cố Hướng Bắc trước kia là một cây dương sỉ trong gió, tươi mới trẻ trung, thì Cố Hướng Bắc hiện tại lại mang một vẻ quyến rũ trưởng thành hơn, toát lên sự nam tính và điển trai.
Phải nói rằng, dù Cố Hướng Bắc có mặc trang phục phong cách nào đi nữa, anh cũng hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn thẩm mỹ của Giang Tiểu Kiều.
Lòng cô lại bắt đầu xao động.
Vốn dĩ, Giang Tiểu Kiều không hề có ý định tỏ ra thân thiện với Cố Hướng Bắc. Cô đã bị từ chối rồi, tại sao cô lại phải tỏ ra thân thiện với anh?
Nhưng lúc này, Nhịp Tim đập loạn xạ trong đầu cô, cùng với khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hướng Bắc, khiến Giang Tiểu Kiều miễn cưỡng tha thứ cho Cố Hướng Bắc trong giây lát.
"Đồng chí Cố Hướng Bắc, anh thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?"
Giang Tiểu Kiều nghiêng người về phía trước, khiến Cố Hướng Bắc loạng choạng lùi lại hai bước.
Cổ họng anh co giật, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Tiểu Kiều.
"Xin…xin lỗi, Giang Tri Thanh, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tôi… tôi đi ngay đây."
Giây tiếp theo, Cố Hướng Bắc có thể được miêu tả là kẻ đào tẩu thành công.
Chiến binh mạnh nhất, người đã ba năm liên tiếp vô địch cuộc thi quân sự, giờ đây chỉ có thể gắng gượng rời đi.
Giang Tiểu Kiều nhìn cảnh tượng anh bỏ chạy thục mạng mà bĩu môi.
"Tên này, một tên ngốc cứng đầu, nói thích tôi khó đến vậy sao?"
[Được rồi, được rồi, ký chủ!!!]
5200 phấn khích nói: [Ký chủ! Được rồi! Cô sẽ không bao giờ tin được chúng ta đã thành công thu thập Nhịp Tim trong chuyến này đâu!!!]
[1.020!! Trời ơi! Một nghìn hai mươi rồi! Chưa đầy mười phút!!
[Đám hệ thống kia chắc chắn phải ghen tị với tôi lắm! Ký chủ, cô thật tuyệt vời!!]
[Đúng vậy, đúng vậy. Cố Hướng Bắc, người cung cấp tuyệt vời đã đem đến hơn nghìn Nhịp Tim, còn cô chỉ được hai mươi. Vậy chẳng phải…]
5200 chưa định nói hết vế sau nhưng cô biết cậu định nói ‘có hơi quá đáng’?!
Giang Tiểu Kiều cảm thấy hơi áy náy, nhưng cô lấy lại bình tĩnh suy nghĩ.
[Cái gì vậy 5200? Tôi đã nói thẳng với Cố Hướng Bắc rằng tôi có tình cảm với anh ấy.]
[Còn anh ấy thì sao? Anh ấy đã từ chối tôi ngay ngày đầu tiên, nhưng vẫn âm thầm thích tôi. Vừa rồi, khi tôi hỏi anh ấy một câu, anh ấy vẫn còn do dự.]
[Hệ thống à, sau này nếu cậu có tình cảm với ai đó thì đừng làm thế này. Không được đâu.]
5200 không hiểu lắm, nhưng cậu nói: "Ký chủ, ký chủ, với ngần ấy giá trị Nhịp Tim, cô có muốn mua gì đó ở cửa hàng hệ thống không?"
"Tôi không muốn mua gì lúc này cả."
Giang Tiểu Kiều thẳng thừng từ chối. Cô thực sự không muốn chi tiêu lúc này.
Mặc kệ 5200 có làm điệu bộ hờn dỗi thế nào, Giang Tiểu Kiều vẫn không hề nao núng. Cô phủi bụi quần áo và đi rửa mặt.
Giang Tiểu Kiều lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong túi đeo vai, nhét gần ba mươi viên kẹo Thỏ Trắng vào nửa túi rồi đi đến nhà ông Trần.
"Ông Trần, bà Trần, Xuân Sinh, tôi đến rồi."
Lão Trần thò đầu ra khỏi bếp và nói: "Tiểu Kiều, ngồi xuống đợi một lát nhé. Sẽ xong ngay thôi."
Bà Trần mỉm cười chào: "Tiểu Kiều, cháu về rồi! Lại đây, ngồi xuống đi."
Một đứa trẻ năm tuổi ngồi cạnh bà Trần trong sân đang mở to mắt nhìn Giang Tiểu Kiều. Suy nghĩ một lát, cậu bé vội vỗ tay, gọi to: "Chị Tiểu Kiều!"
"Xuân Sinh này, em vẫn nhớ chị đấy à." Giang Tiểu Kiều đưa tay véo nhẹ cặp má phúng phính của đứa trẻ, khiến nó ngượng ngùng nhíu mày.
"Đương nhiên là nhớ chị Tiểu Kiều rồi…"
Giang Tiểu Kiều lấy hai viên kẹo Thỏ Trắng từ trong túi ra đưa cho đứa trẻ, mỉm cười: "Xuân Sinh dễ thương quá."