Tôn Tiểu Ny bị cái tát này đánh choáng váng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Cô ta che mặt, mặt đỏ bừng lên.
“Cô, cô tại sao lại đánh người?”
“Vì sao đánh cô, bởi vì cái miệng lắm lời của cô đấy! Vừa mới nói cái gì, bản thân cô không biết sao?”
Giang Tần nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Vừa rồi, tiếng thì thầm của Tôn Tiểu Ny cũng không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Nhưng một là chẳng ai muốn xen vào chuyện người khác, hai là họ vốn đã có cái nhìn không tốt về Giang Tần, nên cũng chẳng muốn để tâm.
Nhưng mọi người không ngờ tới, Giang Tần vốn yên tĩnh mấy ngày nay, hôm nay lại phát điên rồi.
Tôn Tiểu Ny cũng chỉ là miệng lưỡi chua ngoa cho hả giận, ai ngờ lại bị tát một cái mạnh như vậy, không chỉ đau mà còn rất mất mặt.
Danh tiếng của Giang Tần đã lan rộng, ở nông trường Đông An không ai không biết đến những "chiến tích" của cô.
Đối mặt với Giang Tần, Tôn Tiểu Ny sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Đó… Cô cũng không thể đánh người được.”
Cô ta run rẩy môi mà nói.
Giang Tần cười chế nhạo, “Tôi vừa thay ba mẹ cô dạy dỗ cô đấy, có miệng là để nói lời hay.”
“Cô… Cô…”
“Sau này đừng có mà ăn nói độc địa, nếu không gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đó”
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Tần lướt qua khuôn mặt của Tôn Tiểu Ny, rồi lại quét một vòng lên đám người xung quanh.
Mọi người thấy cô ấy nhìn đến sắc mặt đều tái đi, chuyển tầm mắt không dám nhìn cô.
Giang Tần lại nhìn về phía Tôn Tiểu Ny, chỉ thấy mặt cô ta đầy vẻ nhục nhã, trông như muốn độn thổ xuống đất.
Lúc này cô mới xoay người, bước ra khỏi đám đông.
Giang Tần im lặng đứng một bên, đám người bên kia không ai dám nói nữa, khung cảnh rất yên tĩnh.
Vài phút sau, Hạ Xuân Bình quay lại, tay xách một túi lưới, bên trong đựng hai hộp cơm lớn, chắc là cô ấy mang món gì ngon từ nhà chị họ về.
Giang Tần nhìn thấy cô, khuôn mặt vừa mới nãy vô cảm, lập tức nở nụ cười.
Khuôn mặt Hạ Xuân Bình hớn hở, trong lòng vui vẻ, cũng không nhận thấy sự bất thường của mọi người.
Cô ấy tiến đến gần Giang Tần, ghé tai nói nhỏ: "Chị tôi hôm nay nấu một con cá, cho tôi một hộp cơm. Tối nay về khỏi cần nấu nữa, tôi sẽ mang cá qua cho cô."
Biết Hạ Xuân Bình là có ý tốt, cũng là bởi vì mứt trái cây của cô ấy mà đáp lễ, Giang Tần mỉm cười đồng ý.
Sau một lúc, người lái máy kéo quay lại, gọi mọi người lên xe về.
Một nhóm người chen chúc lần lượt lên xe.
Trên xe đông người chật chội, ai nấy đều bị nhồi nhét như cá mòi trong hộp, nhưng bên cạnh Giang Tần, ngoài Hạ Xuân Bình ra, thì mọi người đều tránh xa cô, tạo ra một khoảng trống nhỏ xung quanh cô.
Thế nên, so với lúc đi, Giang Tần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trở lại đội bảy Đông An, máy kéo dừng lại, tất cả mọi người đều nhảy xuống xe.
Lúc này sắc trời đã tối, các đồng chí nữ đều vội vàng về nhà nấu nấu cơm, Giang Tần theo dòng người cũng nhảy xuống.
Sau khi về nhà, Hạ Xuân Bình nhanh chóng mang cá qua, món ăn đã có, chỉ cần nấu cơm là xong.
Giang Tần thay quần áo trước, đem quần áo bẩn ném vào máy giặt trong không gian , cài đặt thời gian.
Hâm cơm lần nữa, cũng đặt thời gian.
Cô đang định rời khỏi không gian, đứng yên suy nghĩ một lúc, rồi lấy hai cân thịt heo từ tủ lạnh ra, dự định làm món thịt kho tàu.
Bản thân từng rất bận rộn làm việc, cơ bản không hay nấu cơm, vì vậy trong không gian căn hộ không có gạo, tất cả những gì cô ấy ăn là cơm mà nguyên chủ dùng phiếu lương thực đổi gạo.
Nghĩ đến những phiếu lương thực đó đều là của Phó Thiếu Đao, lại nghĩ đến việc nghe người ta nói Phó Thiếu Đao ngày nào cũng ăn cơm lức với dưa muối, Giang Tần thấy có chút áy náy.
Hay là hôm nay lại mang cơm cho anh ta một lần nữa vậy.
Giang Tần làm món thịt kho tàu theo các bước mẹ cô dạy từ ký ức.
Do thiếu kỹ năng, ngào đường quá lâu, làm đường cháy một chút.
Cuối cùng làm xong thịt kho tàu, nó có vị rất khác so với những gì mẹ cô ấy đã làm.
Nhưng dù sao cũng là món cô tự tay vất vả làm ra, Giang Tần nếm thử hai miếng, thấy cũng không tệ lắm.
Thời này thiếu thịt, có thịt để ăn đã là tốt rồi, hương vị kém một chút thì kém một chút vậy.
Giang Tần chuẩn bị xong cơm và thịt kho tàu, rồi gói thêm phần của mình, dự định mang sang cùng ăn với nhau.
Dù sao ăn một mình ở nhà cũng chán.
Nghĩ một chút, cô ấy đi lấy thêm hai quả táo cho vào bên trong túi.
Giữ lại cho mình sáu quả để ăn, Phó Thiếu Đao hai quả là được rồi.
Lần này, Giang Tần đã rút kinh nghiệm, tìm một cái túi vải trong nhà để đựng hộp cơm rồi lên đường.
Đi được nửa đường, trong đầu cô bỗng vang lên một âm thanh.
Ting!
[Nhiệm vụ trưởng thành: Hoàn thành công việc cày xới một mẫu lúa mì và nhận được lời khen ngợi từ Phó Thiếu Đao. Thời hạn năm ngày.]
Xới đất?
Mặc dù Giang Tần chưa từng xới đất, nhưng người đần cũng chắc chắn biết là công việc chân tay làm rất mệt.
Lại còn phải cày một mẫu đất?
“Hệ thống, ngươi là cái đồ cặn bã, giao cái nhiệm vụ quái quỷ gì vậy?”
Giang Tần mắng lớn trong đầu.
Hệ thống không dám lên tiếng.
Hu hu, ký chủ này thật là nóng tính, chẳng dịu dàng chút nào.
Kí chủ hình như đã quên, nó là một hệ thống nông trại thôi.
Sau một lúc mắng hệ thống, Giang Tần tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Hôm nay là ngày nghỉ, Giang Tần đoán Phó Thiếu Đao có thể sẽ ở phòng ký túc xá đơn.
Cô xách theo hộp cơm và hoa quả, đi đến trước cửa phòng thì một số người xung quanh đã nhìn thấy.
"Cô ta lại đến gây chuyện với đội trưởng Phó à?”
"Chút nữa nếu thấy cô ta làm loạn, chúng ta mau qua giúp.”
“Được, cứ để ý bên đó”
Vài người thấp giọng nói thầm.
Giang Tần không nghe thấy họ nói gì, lúc này cô đã gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở chính là Chu Đông Dương mà cô đã gặp trước đó.
Một chàng trai khá cao, làn da ngăm đen, trông rất khỏe khoắn.
Thấy là Giang Tần, sắc mặt anh ta trở nên đen đi vài phần, nhưng vẫn nhanh chóng quay đầu vào trong gọi lớn, "Phó Thiếu Đao, vợ anh đến rồi.”
Giang Tần thấy anh ta vẫn đứng ở cửa, không có ý định nhường đường, cô cau mày.
"Đồng chí Chu, tôi mang cơm cho Thiếu Đao, làm phiền tránh đường chút.”
Chu Đông Dương đã nghe về việc trước đây Giang Tần mang cơm cho Phó Thiếu Đao, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, anh ta vẫn ngạc nhiên không tin.
Giang Tần phớt lờ anh ta, đi ngang qua anh ta, vào phòng.
Trong phòng, Phó Thiếu Đao đang rửa mặt, hình như anh ấy vừa từ bên ngoài trở về.
Nghe thấy Giang Tần đến, anh tùy tiện rửa hai lần, rồi mới lau khô bằng khăn.
Vừa lau xong, anh nhìn thấy Giang Tần bước vào với hộp cơm và hoa quả trên tay.
"Hôm nay tôi làm món thịt kho tàu, mang cho anh nếm thử. Ồ, còn có hai quả táo nữa, tôi mua ở trên quận hôm nay đấy.”
Giang Tần lấy hộp cà mén ra với một nụ cười, đặt lên trên bàn.
Mở nắp hộp cơm ra, hương thơm của món thịt kho tàu lan tỏa khắp phòng.
Chu Đông Dương hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy rất đói, nước miếng sắp chảy ra.
Sau đó thấy Giang Tần đặt một hộp cà mèn gồm thịt kho tàu và cơm trắng, đẩy đến trước mặt Phó Thiếu Đao.
“Nhân lúc còn nóng ăn nhanh, sẽ ngon hơn.”
Cô ấy mỉm cười nói, sau đó mở phần cơm của bản thân ra.
Làm cơm rồi mang cơm đi, giờ này Giang Tần đã rất đói, cô đưa đôi đũa cho Phó Thiếu Đao, rồi lấy cho mình một đôi và bắt đầu ăn
Nhìn thấy Giang Tần đang thưởng thức bữa ăn của mình, Chu Đông Dương không nói lên lời.
Anh ta có nên ở lại trong này không.
Lúc này, tốt nhất vẫn là anh đi thôi, hu hu, nhưng mùi thịt kho tàu thơm quá.