“Chị Cải Hoa, chị gọi em có chuyện gì thế ạ? Em còn phải tranh thủ lên núi hái rau heo nữa. Chị cũng biết đấy, đội giao nhiệm vụ là cân ký, không làm đủ là không được điểm công đâu.”
Phùng Huệ Trân vừa thấy Phùng Cải Hoa là trong lòng đã dâng lên một trận cảnh giác. Cô không khỏi nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước chị ta cố tình làm vậy?
Phải nói cho công bằng, Phùng Cải Hoa không phải loại người xấu xa hay tội ác tày trời. Chị ta chưa từng trộm cắp hay gây chuyện lớn, nhưng rất hay thì thầm bên tai cô những điều mờ ám, kiểu như: “Bác dâu cả muốn em thay anh Kiến Quốc xuống nông thôn đấy.” Những lời nói kiểu đó, kiếp trước khiến cô vô thức phóng đại và luôn cảm thấy như mình bị đẩy xuống hố.
Dù sao cũng từng trải qua một đời, Phùng Huệ Trân giờ đã đủ tỉnh táo để nhìn lại. Có lẽ Phùng Cải Hoa thật sự có chủ ý.
Mới mười tám tuổi mà đã tâm tư kín đáo như vậy.
Nhưng nếu như ở kiếp đó chẳng ai biết việc xuống nông thôn sẽ thay đổi vận mệnh ra sao, thì tại sao chị ta lại cố đẩy cô đi để giành lấy vị trí đó?
Ánh mắt Phùng Huệ Trân thoáng hiện nghi hoặc. Chẳng lẽ Phùng Cải Hoa cũng là người trọng sinh?
Lúc này, Phùng Cải Hoa thở hổn hển chạy đến.
“Hôm nay chị thấy hơi khó chịu nên xin đội trưởng cho đi cắt rau heo. Mình đi cùng cho vui nhé, có người bầu bạn thì cũng đỡ mệt hơn.”
Cô ta xách cái liềm, lon ton theo sau Phùng Huệ Trân.
Nhưng Phùng Huệ Trân chẳng buồn ngoái lại. Ngược lại, cô tăng tốc bước nhanh hơn, đi thẳng lên sườn núi.
“Chị cũng đi cắt rau heo à? Vậy thì đi theo em. Khu này bị cắt sạch từ sớm rồi, phải lên cao nửa cây số nữa mới có cơ.”
Trong thời buổi đói kém, đi thêm nửa cây số chẳng khác nào hành xác.
Phùng Huệ Trân thầm nghĩ, cứ xem chị ta có còn theo kịp không. Người dưng tốt bụng một cách bất ngờ, nếu không có âm mưu thì cũng có toan tính.
Lại thêm nghi ngờ là người trọng sinh… Phùng Cải Hoa rõ ràng không đơn giản.
Phùng Cải Hoa nghe đến “nửa cây số” thì suýt nữa chửi thề trong bụng.
Thế này chẳng phải là muốn lấy mạng cô ta sao?
Sáng nay cô ta chỉ ăn nửa bát cháo bột cao lương loãng với vài cọng rau dại. Nhà đã hết gạo từ lâu. Cô ta chỉ trông chờ đến lúc xuống nông trường sẽ có tiền gửi về, mới mong cải thiện được chút ít.
Nghe đến việc leo thêm nửa cây số, chân cô ta như muốn rút gân.
“Huệ Trân, em đi chậm chút được không? Em ăn gì mà đi nhanh dữ vậy?”
Phùng Cải Hoa thở như trâu, vừa chạy vài bước đã bị Phùng Huệ Trân bỏ xa cả chục mét.
Phùng Huệ Trân không quay lại, chỉ nói vọng lại:
“Không nhanh sao xong việc được ạ? Em còn phải tranh thủ đi đào rau dại. Nhà em sắp hết gạo rồi, nếu không kiếm được ít rau mang về thì cả nhà sẽ đói meo mất.”
“Nhà em toàn đàn ông con trai, ăn khỏe lắm. Mỗi ngày đi làm đồng vất vả, không ăn no là không chịu nổi đâu.”
Cô không định để người khác điều khiển mình nữa. Người trọng sinh cũng không thể giật dây được cô.
Không nói hai lời, cứ lấy bản lĩnh mà đo.
Phùng Cải Hoa thở phì phò, cố gắng đuổi theo, miệng vẫn chưa chịu im:
“Huệ Trân, hôm qua em nhảy sông phải không? Bác dâu cả có tức giận không? Tối qua khi qua nhà em xong, bác dâu hình như về huyện sớm, chị không thấy bác ở nhà nữa.”
Không ngờ Phùng Huệ Trân đang đi nhanh như tên bắn lại đột ngột dừng lại.
Phùng Cải Hoa không kịp hãm đà, suýt nữa đâm vào lưng cô.
“Á!”
“Chị Cải Hoa, mình là họ hàng, em gọi chị là chị, chị đừng nói năng linh tinh. Ai nhảy sông chứ? Em là trượt chân ngã xuống thôi. Sao đến miệng chị lại thành ‘nhảy sông’ rồi?”
Phùng Huệ Trân cố tình nói lớn, vì cô thấy không xa phía sau có vài người trong làng cũng đang đi cắt rau, và cả mấy đứa nhỏ đang hái rau dại.
Cô nhất định phải để mọi người nghe rõ, để dập tắt mọi lời đồn thổi ngay từ đầu.
Phùng Cải Hoa mệt đến hoa mắt, ngồi phịch xuống một thân cây mục.
“Ơ, chỗ này có ai đâu. Em không nói thật với chị thì còn nói với ai? Không phải vì bác dâu cả bắt em thay anh Kiến Quốc đi vùng kinh tế mới sao? Em mới nhảy xuống sông. Ai mà muốn đi cái nơi nghèo rớt mồng tơi, nghe nói toàn hổ báo rắn rết. Bác dâu cả xót anh Kiến Quốc nên mới để em đi thay. Nhưng mà em cũng đừng dại dột như vậy."
Phùng Cải Hoa vốn là bạn thân chí cốt với Phùng Huệ Trân trước kia. Tất nhiên chỉ là kiểu “bạn thân plastic".
Phùng Huệ Trân cười lạnh.
“Bác dâu cả không phải là người như chị nói đâu. Bác ấy để em thay anh Kiến Quốc đi cắm rễ, đã hứa mỗi tháng gửi cho nhà em mười đồng tiền trợ cấp. Nhà em nghèo rớt mồng tơi rồi, mười đồng đó có thể cứu sống cả nhà em đấy. Ơn của bác dâu, em không biết để đâu cho hết đây.”
“Việc này là người ra điều kiện, người tình nguyện. Em cũng tự nguyện thay anh Kiến Quốc đi vùng kinh tế mới. Dù gì thì trồng trọt ở đâu mà chẳng là trồng trọt? Ở nông trường trồng cây cũng như ở làng mình thôi. Hay ở làng này không có thú dữ? Mới cách đây mấy hôm, đội trưởng còn nói có heo rừng xuất hiện trên núi kia kìa.”
“Ở đâu cũng là cày cấy, em đã bằng lòng đi. Tối qua em đã nói rõ với bác dâu rồi, em sẽ thay anh Kiến Quốc đi cắm rễ.”
Phùng Huệ Trân muốn dập tắt luôn ý đồ của Phùng Cải Hoa. Theo kinh nghiệm kiếp trước, chuyến đi này dài lắm cũng chỉ một tháng, nhanh thì nửa tháng là được gọi về.
Cô ta có muốn giở trò cũng không còn kịp nữa đâu.
Tối qua bác dâu đã về nhà, giờ này có khi đã lên phường đăng ký cho cô rồi.
Nghe tới đây, Phùng Cải Hoa càng nóng nảy.
“Huệ Trân, em thật là ngốc! Bác dâu lừa em đấy! Hứa thì dễ, còn thực hiện hay không lại là chuyện khác. Nếu sau này bác ấy không gửi tiền thì em có thể làm gì được?”
“Em không nghe thấy dân làng đồn thổi à? Mẹ em sao có thể nhẫn tâm vậy chứ? Dù em không phải con ruột bà ấy, cũng không nên bị đối xử như vậy."
Phùng Cải Hoa giả bộ lỡ lời, rồi vội bịt miệng, mắt mở to như thể vừa nói ra điều gì ghê gớm lắm.
“Huệ Trân, chị…chị nói bậy đấy. Em tuyệt đối là con ruột của dì mà.”