Sáng sớm tinh mơ, trước cửa biệt thự nhà họ Hạ đã vang lên tiếng gõ cửa, Trần Linh giật mình tỉnh giấc, xem ra tối qua bà đoán không sai, vội vàng gọi con gái bên cạnh: "Uyển Uyển, mau dậy đi, con yêu, mau dậy đi."
"Mẹ~"
Tối qua Hạ Uyển Uyển ngủ muộn, khó khăn lắm mới ngủ ngon được một giấc, lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, bực bội ngồi dậy.
Trần Linh vội vàng mặc quần áo, cũng không quên nhét thêm ít tiền vào thắt lưng, lo lắng nói với con gái: "Bọn họ sắp vào rồi, đồ đạc trong nhà chắc chắn không giữ được, mẹ đi trì hoãn thời gian, con thu dọn đồ đạc đơn giản rồi nhanh chóng đi cửa sau."
"Con yêu, tỉnh táo một chút, cha mẹ không có ở đây, con phải cẩn thận, biết chưa?"
"Vâng, mẹ~"
"Nghe lời, mau mặc quần áo vào."
"La hét cái gì, cũng không cho người ta mặc quần áo nữa à?" Thỏ bị dồn ép còn cắn người, huống chi là lúc sinh tử như thế này, vì con gái, Trần Linh cũng bộc phát.
Hạ Uyển Uyển trên giường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, người mẹ dịu dàng trong trí nhớ vậy mà cũng có lúc nổi giận, phải nói là, thật bá đạo!
Hạ Uyển Uyển cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng mặc quần áo, nhìn mọi thứ trong phòng mẹ, phất tay một cái mang đi hết.
Kho báu cũng mang đi hết, đồ đạc trong phòng cô cũng mang đi hết, phòng chị gái tuy rằng không còn nhiều đồ đạc, nhưng cũng không để lại, tất cả đều bị cô lấy đi.
Một món đồ cũng không chừa lại.
Còn cả cả thư phòng của cha, chỉ cần là đồ đạc trong nhà đều bị cô lấy đi hết, dù sao không gian của cô rất lớn, trong không gian vừa hay có một căn biệt thự lớn tịch thu được từ thời mạt thế.
Những thứ này nguyên si chỉ là đổi vị trí thôi, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại, nhưng đồ đạc trong căn nhà này thì người ngoài đừng hòng mơ tới.
Hạ Uyển Uyển xách hành lý mà mẹ đưa cho, chạy ra khỏi cửa sau, sau đó trà trộn vào đám đông, yên lặng nhìn những người đó vào nhà lục soát lung tung, sau đó mắng chửi om sòm, dùng giấy niêm phong cửa chính, rồi đưa mẹ cô đi.
Trần Linh trong đám đông nhìn con gái lần cuối, chỉ hy vọng tiểu tổ tông này có thể tự bảo vệ tốt cho mình.
Có lẽ là do tình cảm còn sót lại của nguyên chủ, sự uất ức khiến cô cũng phải rơi nước mắt, nhìn giọt nước mắt long lanh trên mu bàn tay, trong mắt cô ngoài kinh ngạc chỉ còn lại kinh ngạc.
Từ khi bước vào mạt thế, cô đã bao lâu rồi không khóc? Bởi vì khóc đại diện cho sự nhu nhược, đại diện cho việc bị người khác thôn phệ, cho nên cô chưa từng rơi lệ.
Thế nhưng bây giờ cô lại khóc, khoảnh khắc này cô chỉ là Hạ Uyển Uyển, chỉ là con gái của Hạ Thừa Chí và Trần Linh, hai người yên tâm, mối thù này con nhất định sẽ báo!
Bạch Ngôn Lãng bị đau đánh thức, ông ta không thể tin nổi nhìn hai bàn tay của mình, gãy xương vụn, không còn cơ hội nối lại, cũng có nghĩa là hai bàn tay của ông ta đã bị phế, nhưng rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Ông ta không phải chỉ ngủ một giấc sao?
Liễu Ti Mộc cũng bị tiếng hét của chồng đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy hai bàn tay của chồng mềm oặt như....
"Đây.... Lão Bạch, đây là chuyện gì vậy?"
"Hỏng rồi, tất cả đều hỏng rồi...." Bạch Ngôn Lãng hoàn toàn không chịu nổi cú sốc này, trực tiếp ngất xỉu.