Nhìn thấy con gái đau đớn như vậy, Liễu Ti Mộc vội vàng ôm lấy cô ta, sợ cô ta làm mình bị thương.
"Con gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe đi."
Bạch Hoán Khê dần dần bình tĩnh lại, nhìn mẹ, khóc lóc kể lể. Cô ta thật sự không hiểu tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy.
Đã cho cô ta sống lại rồi, tại sao còn hành hạ cô ta? Tại sao mọi chuyện không diễn ra theo quỹ tích của kiếp trước?
"Mẹ, con mơ thấy một giấc mơ rất dài. Con mơ thấy ba trở thành viện trưởng, bác cả và bác dâu đều chết. Nhà chúng ta sống sung sướng, giàu có, khiến cho mọi người đều phải ghen tị. Nhưng mà… tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?"
"Tại sao nhà chúng ta bị người ta dọn sạch đồ đạc? Tại sao tay ba lại bị phế? Rốt cuộc là chúng ta đã làm sai chuyện gì?"
Liễu Ti Mộc kinh ngạc nhìn con gái. Không ngờ, con bé lại mơ thấy giấc mơ như vậy.
Nếu tay chồng bà ta không bị phế, danh tiếng và tiền tài kia đều là của bọn họ. Thế nhưng, bây giờ…
"Con gái, giấc mơ đều là ngược lại. Có lẽ đây chính là hiện thực. Chờ chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn này, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mẹ sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho ba con. Nghe nói, kỹ thuật y tế nước ngoài rất tiên tiến, biết đâu ba con còn có hy vọng."
"Vâng, mẹ. Con chỉ cảm thấy dạo này con thật xui xẻo. Mấy cô bạn ngày xưa cũng không thèm để ý đến con nữa!" Bạch Hoán Khê uất ức nói, vùi đầu vào lòng mẹ khóc lóc, trút bỏ hết mọi áp lực trong lòng.
Liễu Ti Mộc nghe vậy, trong lòng cũng chua xót. Thế nhưng, bà ta phải lau khô nước mắt, tiếp tục kiên cường.
"Đúng rồi, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua, lúc con đến nhà khách, con nhìn thấy Hạ Uyển Uyển và Hạ Vũ Vi xách theo hành lý, chắc là muốn đi đâu đó. Con nói là ba muốn gặp bọn họ, nhưng Hạ Uyển Uyển không thèm nghe, xách đồ bỏ đi luôn. Sau đó, con định đuổi theo, bỗng nhiên cảm thấy chân mình đầy kiến, sau đó, ong mật cũng bay đến. Con đau quá, chỉ đành nhảy xuống sông trốn. Sau đó, con ướt sũng chạy về nhà…"
Nghe con gái kể xong, Liễu Ti Mộc cau mày hỏi: "Con nói là con nhìn thấy cả Hạ Vũ Vi?"
Chẳng phải đã dặn dò nhà họ Đường phải nhốt Hạ Vũ Vi lại rồi sao? Sao lại thả cô ra?
"Vâng, chị Hạ Vũ Vi cũng ở đó. Sao vậy mẹ?"
"Không có gì. Con nghỉ ngơi đi. Mẹ đi gọi điện thoại hỏi thăm một chút." Nói xong, Liễu Ti Mộc liền đi ra ngoài.
Nhà họ Đường đang giở trò gì vậy? Chẳng lẽ thấy nhà bọn họ gặp chuyện, bọn họ liền đắc ý vênh váo sao?
Lúc này, nếu con nhỏ chết tiệt kia phát hiện ra điều gì đó bất thường, vậy thì cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nhà bọn họ coi như tiêu tan.
Lúc này, anh trai và chị dâu còn chưa biết chuyện nhà bọn họ. Nếu bọn họ biết chuyện, nhất định sẽ khai ra nơi cất giấu tiền bạc. Như vậy, nhà bọn họ sẽ có tiền xoay sở.
Chuyện tố cáo coi như bỏ đi. Lần này, bọn họ đã "làm áo cưới cho người khác mặc" rồi. Bao nhiêu công sức, tâm huyết đều đổ sông đổ biển.
…
Liễu Ti Mộc gọi điện thoại đến văn phòng nhà máy hóa chất, giọng nói ở đầu dây bên kia rất xa lạ. Bà ta liền hỏi: "Tôi muốn tìm giám đốc Đường."
"Xin lỗi, giám đốc Đường bị bệnh nặng, đã qua đời cách đây mấy ngày rồi."
"Chết rồi? Vậy… vậy vợ ông ấy đâu? Tôi muốn tìm vợ ông ấy." Liễu Ti Mộc hoảng hốt. Rốt cuộc là chuyện này xảy ra vào lúc nào? Sao lại trùng hợp như vậy?
"Vợ ông ấy cũng đi theo ông ấy rồi. Cả con trai ông ấy cũng gặp tai nạn, cả ba người đều chết trong cùng một ngày."
"Cái gì? Vậy… vậy con dâu ông ấy đâu?"
"Cô ấy đã bán nhà, bán công việc, sau đó cùng em gái rời khỏi đây rồi. Không ai biết bọn họ đi đâu."