Hạ Vũ Vi im lặng đứng đó, đợi đến khi người đàn ông lái xe đi khuất, cô mới quay sang hỏi em gái: "Người đó là ai vậy?"
Hạ Uyển Uyển nhất thời cứng họng. Cô cũng không biết anh tên là gì, hình như hai người còn chưa tự giới thiệu với nhau!
"Chị, em cũng không biết anh ta tên là gì!"
"Không biết tên mà em còn đồng ý đi ăn cơm? Còn chuyện ân tình gì nữa? Mau nói rõ ràng cho chị biết."
Sau đó, Hạ Uyển Uyển đành phải ngoan ngoãn kể lại toàn bộ quá trình xem mắt với tên béo ú Liễu cho chị gái nghe.
Hạ Vũ Vi bất lực đỡ trán. Chuyện đánh người quả nhiên là do em gái cô có thể làm ra.
Cũng may là có người ra tay giúp đỡ, nếu không thì lúc này, em gái cô có lẽ vẫn còn đang ở trong đồn cảnh sát.
Đã đồng ý đến nhà người ta ăn cơm, nhất định phải cảm ơn tử tế một phen. Nghĩ vậy, Hạ Vũ Vi kéo em gái đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Trà ngon, bánh kẹo, Hạ Vũ Vi mua một đống đồ. Dù sao thì người ta đã giúp đỡ bọn họ, phải cảm ơn tử tế một chút mới phải phép.
Cha mẹ không có ở đây, với tư cách là chị cả, cô càng phải chu toàn lễ nghi.
Tuy hiện tại cha mẹ bị oan uổng, bối cảnh không rõ ràng, nhưng danh tiếng của cha cô ở toàn Bắc Kinh cũng rất vang dội.
Là con gái của cha mẹ, cô càng không thể làm mất mặt mũi nhà họ Hạ!
...
Hạ Uyển Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau chị gái, cam tâm tình nguyện xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà khách.
Ăn uống no nê, Hạ Uyển Uyển nhất định phải ngủ trưa một giấc. Thế nhưng, Hạ Vũ Vi lại không tài nào ngủ được. Cô lục tung hai chiếc hành lý, chỉ để chọn ra bộ quần áo phù hợp cho buổi tối đến nhà ân nhân ăn cơm.
Phải nói rằng, Hạ Thừa Chí rất cưng chiều hai cô con gái. Quần áo của hai chị em quanh năm suốt tháng đều là kiểu dáng mới nhất, mỗi mùa ít nhất cũng được ba bộ. Vì vậy, chỉ cần lấy đại một bộ quần áo trong hành lý ra cũng đủ khiến người khác phải tốn cả tháng lương mới dám mua.
Cho đến khi Hạ Vũ Vi mệt mỏi nằm xuống ngủ, Hạ Uyển Uyển mới tỉnh giấc.
...
Buổi chiều, tiếng gõ cửa vang lên.
Hai chị em trong phòng lập tức bừng tỉnh. Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh của hai người đều căng như dây đàn.
Vất vả lắm mới có một buổi chiều thảnh thơi như vậy, vì thế hai người đã ngủ quên lúc nào không hay.
Hạ Vũ Vi lên tiếng hỏi: "Ai đấy? Có chuyện gì vậy?"
"Hạ tiểu thư, là tôi."
Hạ Uyển Uyển dụi dụi mắt, lười biếng bò dậy, nói vọng ra cửa: "Đợi một lát!"
Hai chị em vội vàng thay quần áo.
Hạ Vũ Vi trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân và em gái, sau đó cài lên tóc em gái một chiếc kẹp tóc hình con bướm đính kim cương nhỏ xinh.
Nhìn em gái ăn mặc xinh đẹp, đáng yêu, cô mới hài lòng gật đầu.
Thật ra, em gái cô còn xinh đẹp hơn cả cô, nhưng Hạ Vũ Vi chỉ dám lén nhìn ngắm mà thôi, bởi vì cô không dám chắc giây tiếp theo em gái có "lộ nguyên hình" hay không.
Cùng là con do cha mẹ sinh ra, nhưng tính cách của hai chị em lại hoàn toàn trái ngược nhau. Cô thích yên tĩnh, còn em gái lại hiếu động, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị ăn bao nhiêu trận đòn, đếm cũng không xuể.
"Được rồi, được rồi chị ơi, như vậy là được rồi."
Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi, cần gì phải ăn mặc cầu kỳ như vậy chứ? Cứ như thể đi xem mắt vậy.
"Đi thôi."
Hạ Uyển Uyển nôn nóng mở cửa. Lục Đình Tiêu đứng thẳng tắp ở bên ngoài, không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tai Lục Đình Tiêu bỗng chốc đỏ bừng. Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút mà sao có thể xinh đẹp động lòng người như vậy chứ?