Khả năng kiểm soát thuốc của Hạ Vũ Vi chính xác đến mức không ai có thể phát hiện ra.
Cho dù buổi chiều có người phát hiện, đưa đến bệnh viện thì nội tạng cũng đã bị xuất huyết mà chết. Cô lặng lẽ nhìn ba người nhà họ Đường lần lượt chết đi.... Đối với cô mà nói, đây cũng là một loại giải thoát.
Quả nhiên, tin tức được lan truyền đầu tiên vào buổi chiều chính là hai vợ chồng họ bị nôn ra máu, được đưa đến bệnh viện, nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra, chỉ có thể kết luận là nguyên nhân cái chết không rõ ràng.
Bởi vì loại độc đó không màu, không mùi, nó không gây chết người ngay lập tức, mà chỉ sau khi uống quá liều, nó sẽ hình thành một loại tinh thể không thể phân hủy trong cơ thể, dựa vào những tinh thể đó ma sát trong nội tạng.... Cuối cùng dẫn đến tử vong!
Cảnh sát nhanh chóng đến điều tra, hàng xóm xung quanh cũng có thể làm chứng, nhà họ Đường đã đối xử với Hạ Vũ Vi như thế nào. Cuối cùng, họ kết luận có thể hai vợ chồng đã mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, cũng không để ý đến nữa.
Hạ Vũ Vi trực tiếp đến bệnh viện yêu cầu hỏa táng, hai thi thể vào chiều hôm đó đã hóa thành tro bụi, như vậy càng không ai biết được bọn họ chết như thế nào!
Hạ Vũ Vi ôm bình tro cốt đứng trong nhà vệ sinh công cộng, rắc toàn bộ tro cốt xuống hố phân. Khi tro cốt màu trắng xám rơi vào chất lỏng màu vàng nhớt, ngay lập tức bị lũ giòi bên dưới bao vây, nuốt chửng.
Hạ Vũ Vi nhìn cảnh tượng đám giòi lúc nhúc, trong lòng vô cùng hả hê, loại người thối nát này chỉ xứng ở trong hố phân thối rữa mà thôi. Sau đó, cô đập nát bình tro cốt, lúc này mới hài lòng rời đi.
Khi về đến khu nhà, có người nhìn thấy cô trở về, liền vội vàng chạy đến hỏi: "Vũ Vi, bố mẹ chồng cháu được an táng ở đâu rồi?"
"Cảm ơn bác quan tâm, cháu đã an táng ông bà ở một nơi non nước hữu tình rồi ạ."
"Ôi, cháu đừng buồn nữa, bác đã nói rồi, người không nên quá ác độc, hai người đó là báo ứng."
Hạ Vũ Vi cúi đầu, lẳng lặng đi lên lầu, lát nữa cô còn có kịch hay để diễn, phải nuôi dưỡng tâm trạng cho tốt đã.
Tên kia trong phòng từ lâu đã nôn ra máu, toàn thân lạnh ngắt, lúc trưa cô đã cho gã ta uống nhiều thuốc nhất.
Hạ Uyển Uyển đang trốn trong bóng tối cũng nhếch mép cười, chị gái cô quả nhiên ra tay là không nương tay, động một cái là diệt cả lũ, còn tàn nhẫn hơn cả cô, đúng gu!
Hạ Vũ Vi vừa bước vào nhà, không lâu sau đã phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó hoảng hốt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Hàng xóm lại ùa ra xem náo nhiệt, nhà họ Đường trên lầu hôm nay thật là náo nhiệt, ngày phải ồn ào mấy bận, chẳng lẽ lại bị đánh nữa sao?
"Nhà họ Đường lại làm sao thế?" Có người không nhịn được hỏi lớn.
Dù sao thì chiều nay vợ chồng nhà ấy vừa mới chết, giờ lại có chuyện gì nữa, mọi người đều tỏ ra rất tò mò.
"Bác gái ơi, cứu cháu với, Văn Đông anh ấy...."
"Anh ấy cũng đi rồi.... hu hu hu" Hạ Vũ Vi toàn thân run rẩy, giọng nói mang theo nỗi sợ hãi, toàn thân toát ra vẻ bi thương.
"Cái gì?"
"Không phải chứ?"
"Nghe nói hình như sáng nay lúc đánh cô ấy, cậu ta bị ngã đập đầu vào cạnh bàn, trưa nay mẹ cậu ta còn mắng chửi om sòm, chẳng lẽ chết thật sao?"
Hàng xóm dưới lầu vội vàng chạy lên xem, nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường với khuôn mặt méo mó, máu me be bết, cũng bị dọa sợ, đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả nhà ba người trong vòng một ngày đều chết sạch, đúng là "đoàn tụ" quá mà!
"Trời ơi, sao lại đối xử với tôi như vậy.... Hu hu."
Hạ Vũ Vi khóc lóc thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất xỉu, khiến mọi người xung quanh cũng phải động lòng thương xót, còn trẻ như vậy mà....
Nghe nói nhà mẹ đẻ cô đều bị đưa xuống nông thôn cả rồi, cũng không có ai để nương tựa, thật đáng thương!
"Vũ Vi à, cháu đừng buồn nữa, xem ra đây đều là số trời đã định."
"Làm người vẫn nên tích đức cho nhiều vào."
"Vũ Vi, có cần tìm người giúp cháu đưa cậu ấy đến nhà hỏa táng không?" Lúc này, một ông chú lên tiếng, ông ấy cũng không nỡ nhìn một cô gái nhỏ như vậy phải ở cạnh người chết có dáng vẻ thảm khốc như thế, làm sao cô ấy có thể ngủ được chứ?