Bên trong một quán trà lâu đời mang tên Hồng Kỳ, lúc này đang có người đánh nhau ầm ĩ.
"Tao nói cho mày biết, cái tát này là để mày nhớ đời, cũng không thèm soi gương xem nhà mình như thế nào, còn dám lên mặt trước mặt tao à!"
"Cô tao đã nói rồi, sau này mày phải ngoan ngoãn nghe lời tao, tao bảo mày đi đông thì mày không được phép đi tây, nhớ chưa!"
"Ngày mai tốt nhất ngoan ngoãn đi đăng ký kết hôn với tao, bỏ qua cơ hội này, sau này có cầu xin tao, tao cũng không thèm lấy cái loại đàn bà như mày." Liễu Văn Vũ càng nói càng điên cuồng, càng nói càng hăng.
Hạ Uyển Uyển ôm lấy gáy đau nhức tỉnh lại, nghe thấy tên mập trước mặt đang chỉ vào mặt mình lải nhải, tức giận liền đứng phắt dậy, muốn nhìn rõ xem đây là loại zombie biến dị gì.
Mắt liếc nhìn xung quanh, khung cảnh ồn ào náo nhiệt, trên đường người đi lại tấp nập, còn có quán trà nhỏ bình yên giữa phố xá đông đúc này, lại nhìn con heo bên cạnh, cô hoàn toàn xác định nơi này không phải là mạt thế nữa rồi!
Ôm lấy đầu đau nhức, cô không khỏi nhớ lại, cuối cùng mình không phải bị nổ chết sao, nhưng đây là chuyện gì?
Toàn thân ngoại trừ đầu đau ra, dường như không có cảm giác đau đớn xé rách nào, đúng lúc này trong đầu như đèn kéo quân điên cuồng phát lại những ký ức không thuộc về cô, hóa ra cô đã được trọng sinh!
Sống lại vào thân thể của nguyên chủ cùng tên cùng họ vừa bị đánh chết, hahaha, mấy năm mạt thế ngày nào cô cũng chém giết, không phải giết người thì là cứu người, giờ đây chiếm lấy thân thể của người ta, vậy thì không uổng cuộc đời này nữa!
Kiếp này vẫn phải sống thật tự tại rạng rỡ, châm ngôn sống của cô là: Bỏ qua phẩm chất cá nhân, hưởng thụ cuộc sống thiếu đạo đức, có chuyện gì cứ việc phát điên, thay vì làm khó bản thân, chi bằng làm khó người khác.
Cúi đầu nhìn ấn ký vòng tay bình an trên cổ tay, may mà thứ này vẫn còn, nếu không biết bao nhiêu vật tư của cô biến mất, chẳng phải cô sẽ đau lòng chết sao!
Không gian vẫn còn đó, dị năng mộc hệ có lẽ cũng vậy, trước tiên cảm nhận một chút dị năng ở đầu ngón tay, khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc yếu ớt đó, cô mỉm cười.
Nở nụ cười như hoa nhìn con heo mập trước mặt, vừa rồi dám đánh cô phải không, vậy thì hãy chịu đựng cơn thịnh nộ của cô đi!
Trên mặt Liễu Văn Vũ vô cùng đắc ý: Xem ra cô nói đúng, loại phụ nữ này phải đánh, đánh nhiều lần mới nghe lời.
Hạ Uyển Uyển đang định ra tay, đôi mắt hơi nheo lại, thuật đọc tâm đã mở, con heo này vừa rồi trong lòng nghĩ gì?
Cô gã ta nói?
Đó là thím hai Liễu Ti Mộc sao?
Trong trí nhớ, người thím hai đó luôn khéo léo lấy lòng người khác, không ngờ sau lưng lại dạy cháu trai mình thu thập cô, cuộc hôn sự này không phải do chú hai tự mình đến nhà cam đoan với mẹ sao.
Còn nói gì là người một nhà phải chăm sóc lẫn nhau, nhưng sao có vẻ rất không đúng nhỉ!
Lắc mạnh đầu, những ký ức đó đợi lát nữa nghĩ cũng được, nhưng con heo trước mặt này cô không nhịn nổi nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhắm ngay mũi tên mập tung ra một quyền.