Tống Manh gật đầu: “Không đen, đã rơi ra hết. Ôi trời ơi, lúc trước tôi còn tưởng đó là vết bớt của cô cơ!”
Vết sẹo xấu xí trên mặt không còn nữa, cả người Cố Thanh Thanh vui không kìm nén được.
“Không phải bớt, chỉ là một vết sẹo, ừm… Vết sẹo tương đối lâu năm.”
“Thật tốt quá, cuối cùng không cần làm người vô cùng xấu xí nữa!”
Cố Thanh Thanh vui sướng muốn chết, nhìn chậu nước trước mặt coi thành gương soi.
Gần đây cô trắng hơn một chút, hiện giờ vết sẹo đen cũng mất đi, cô lập tức biến thành tiểu mỹ nữ.
Gương mặt nhỏ này sạch sẽ, sau này dưỡng trắng thêm chút nữa sẽ càng xinh đẹp!
Vương Vũ có chút không dám tin: “Không có khả năng! Đâu có vết sẹo như vậy? Trước đó anh còn tưởng là bớt ấy!”
Cố Thanh Thanh giải thích:
“Không phải bớt, chỉ là vết sẹo. Khi còn nhỏ mặt em rất sạch sẽ không có gì, là mấy năm trước chị họ đánh em, em bị ngã nên rách chỗ này, sau đó kết vảy thành đen tuyền trở nên xấu hơn. Bọn họ không để vết sẹo này của em lành, kết vảy là cào rách, kết vảy lại cào rách, vẫn luôn không liền lại, thời gian dài thành ra như thế.”
Khóe mắt có vết sẹo cỡ đồng tiền to, Tống Manh nghĩ tới cảm giác bị cào rách cả người run lẩy bẩy.
“Ôi trời ơi, quá khủng bố, vết thương to như vậy kết vảy lại cào rách, kết vảy xong lại cào rách, sẽ đau tới mức nào!”
Cố Thanh Thanh nhún vai:
“Tôi đã quen, tôi chỉ có một mình căn bản không đánh lại được bọn họ, huống hồ bọn họ đều có cha mẹ che chở tôi thì không. Nhưng mà tôi không nghĩ tới vết thương này còn có thể khỏi hẳn, nhất định là gần đây tôi ăn cơm no, dinh dưỡng đủ, nên khôi phục.”
Cô cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với Lục Hướng Dương:
“Chuyện này phải cảm ơn anh Lục! Xem ra ở bên cạnh người đẹp trai mình cũng sẽ đẹp hơn, vậy mà vết sẹo nhiều năm có thể khôi phục, quả thực quá thần kỳ!”
Vương Vũ cười ha ha: “Em gái nhỏ em đúng là giỏi vuốt mông ngựa, đại ca bội phục!”
Cố Thanh Thanh nhướng mày: “Em đâu có vuốt mông ngựa? Rõ ràng là ăn ngay nói thật mà thôi!”
Khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch lên, quan sát gương mặt của cô một lát.
Cô trở nên trắng hơn, tỳ vết trên mặt cũng biến mất, khóe mắt đuôi lông mày đều kèm theo tươi cười, cực kỳ hoạt bát sinh động.
Nghĩ tới dáng vẻ của cô khi mới đi theo bên cạnh anh đúng là đối lập rõ ràng, vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu.
Cố Thanh Thanh còn đang cố gắng chứng minh lời cô nói là thật.
“Tống Manh, cô nói xem, có phải gần đây tôi đẹp hơn hay không?”
Tống Manh cười nói: “Đúng vậy, trắng hơn, cũng có thịt hơn, hiện giờ vết sẹo đen cũng biến mất, lập tức xinh hơn nhiều, tôi còn không dám nghĩ tới dáng vẻ khi cô mới tới.”
“Ha ha ha ha!” Cố Thanh Thanh vui vẻ cười ha ha: “Hiếm có! Cách nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng nghe được có người khen tôi xinh gái. Tống Manh, cô là người đầu tiên khen tôi, lát nữa ăn lươn chia cho cô một muôi thịt.”
Tống Manh: “…”
Một muôi thịt tới tay dễ như vậy ư?
Cố Thanh Thanh vui muốn chết, lúc này mới nhớ tới xung quanh nhiều người như vậy, cô tặng ra là đồ của Lục Hướng Dương.
Cô nhìn về phía Lục Hướng Dương, có chút xấu hổ: “Chuyện đó… Có thể không?”
Lục Hướng Dương vẫn thích dáng vẻ thần thái phấn khởi của cô, không thích cô vì xuất thân trước đây mà cẩn thận trước mặt anh chút nào.
“Chút việc nhỏ mà thôi, không cần bàn bạc với anh, tự em quyết định là được!”
Cố Thanh Thanh lập tức lộ ra tươi cười: “Cảm ơn anh Lục!”
Đại lão quá nể tình!
Sau này cô nhất định phải làm nhiều đồ ăn ngon hơn cho đại lão.
Giữa trưa xào rau, nấu một bát canh trứng, sau đó bắt đầu xào lươn.
Cô thêm dầu vào là sẽ có gia vị khác, làm đến mùi thơm bay xa mười dặm, ít nhất mùi thơm bay đầy trong khu thanh niên trí thức.
Ngửi thấy mùi thơm này, không ít người không nhịn được nuốt nước bọt.
Thậm chí có người tò mò làm ra luôn có mùi tanh, vì sao Cố Thanh Thanh làm lại thơm như vậy?
Đừng kỳ lạ, nông thôn thời đại 70-80, thật sự là như thế.
Lươn cá chạch thậm chí là cá nhỏ tôm nhỏ, quả thực tràn lan ở sông mương, căn bản không có người ăn.
Rất nhiều người đàn ông vạm vỡ xuống sông tắm rửa, thậm chí ghét bỏ cá tôm cá chạch trong sông vướng bận.